"Hi hi ha ha..."
Trong căn phòng nửa sáng nửa tối hư ảo, cô ba đang ngồi cho Đoàn Nghị bắt mạch. Cậu buộc phải chữa cho cô ta có thể mang thai, nếu không cái mạng này của cậu khó mà giữ.
Tiếng cười lộn xộn chí choé của một đám trẻ vang lên, cắt đứt không khí trầm lặng đến đáng sợ trong căn phòng này. Cô ba đang nhắm mắt liền mở ra, đôi đồng tử sâu hun hút nhìn chòng chọc vào Đoàn Nghị.
"Thầy có chữa được không?"
Cô ba vừa nói vừa nở nụ cười âm trầm. Đoàn Nghị im lặng, khuôn mặt căng thẳng lấm tấm mồ hôi, chần chừ không nói. Cô ba này bề ngoài nhìn khoẻ mạnh nhưng bên trong như đèn đã cạn dầu, khí huyết hư nhược nặng nề. Ấn nhẹ vào bụng nơi vị trí tử cung cũng khiến cô ta kêu đau oai oái, muốn có thai được thà rằng chờ sang kiếp sau đi.
Một luồng gió lạnh lẽo thổi tràn vào phòng, Đoàn Nghị nghe thấy những tiếng hi hi ha ha chí choé vang lên, nhưng lại chẳng nhìn thấy gì. Bầy tiểu quỷ lố nhố đi vào, chúng nhao nhao nhảy lên vai lên đầu cô ba, tranh nhau kể.
Những tiếng xì xào xì xào vang lên không ngớt.
Đoàn Nghị thấy cô ba giơ tay vuốt ve khoảng không khí, cô ta ghé tai nghe âm thanh xì xào rồi ồ lên:
"Các con đã nhìn thấy Khao Miêu ư?"
"Ở đâu?"
"Ở nhà tù trưởng Thái à?"
"Giỏi lắm ha ha ha..."
Nghe đến tên Khao Miêu, Đoàn Nghị không giấu được kích động. Cô ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mieu-phu/3000905/chuong-119.html