"Mẹ nó, thằng gà bệnh này! Người đâu, lôi ra ngoài chém đầu cho ta!"
Thái tử vung lại một đấm trời giáng vào mặt Đoàn Nghị, cậu ngã bịch xuống nhổ ra một ngụm máu tươi. Đoàn Nghị bất lực, lòng chua xót, cậu không phải người cao lớn khoẻ mạnh, một đấm khi nãy cậu phải dùng hết sức bình sinh để đấm gã. Nếu có Nam Viễn Vương ở đây, Khao Miêu sẽ không phải chịu khổ, một cái hất tay cũng đủ làm gã thái tử này ngã rạp.
"Thái tử xin bình tĩnh, hắn là thần y, gi.ết hắn rồi còn ai chữa cho công chúa nữa!"
Trần Long can ngăn, thái tử hừ lạnh thu hồi lệnh chém đầu, nhưng vẫn tức tối đá cho Đoàn Nghị một phát nữa nằm ẹp như con nhái.
"Đừng... đừng mà... đừng ch.ết mà... A... Phủ..."
Giọng nói thều thào vang lên, thuốc uống kịp nên Khao Miêu đã qua cơn nguy kịch. Nhưng cô vẫn chìm trong hôn mê, giấc mơ kinh khủng mà A Phủ bị thương cứ ám ảnh cô mãi.
"Em gái, em tỉnh rồi à? Mà nó tên là gì nhỉ?"
Thái tử vội tới bên giường ngồi, tỏ vẻ thân thiết nhưng đến cả tên cô gã còn chưa biết.
"Công chúa tên là Khao Miêu."
Trần Long đáp, hắn cũng rất khó chịu sự giả tạo của thái tử. Khao Miêu khó nhọc mở mắt ra, đập vào mắt cô là những khuôn mặt xa lạ, khung cảnh cũng xa lạ.
"Các người là ai? Đây là đâu? Tại sao tôi lại ở đây? Sư phụ, sư phụ ơi!"
Cô nhớ lúc mình ngất đi đang được Đoàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mieu-phu/3000887/chuong-128.html