"Là tướng quân Khẳm Noi à?"
Trần Long giật mình, đường đường là tướng quân mà lại đi rình mò lén lút, đã thế người bị rình còn là Khao Miêu, công chúa cao quý mà hắn sắp được cưới, hắn sầm mặt:
"Ngài có biết đây là lều của công chúa không? Rình mò lén lút, có tin ta báo lên thái tử không?"
Tướng quân Khẳm Noi lầu bầu chửi thề trong miệng, mắt long sòng sọc, rồi bỏ đi với thái độ cục cằn. Tướng đi kỳ quái, đi mà cứ như nhảy, đi nhanh thoăn thoắt phải gấp đôi người thường. Trong lòng Trần Long khó chịu, hắn nghĩ tên Khẳm Noi này có ý đồ với Khao Miêu, muốn tranh giành ngôi vị phò mã với hắn. Dù gì Khẳm Noi cũng là tướng quân lập được công trạng, Trần Long lo sợ thái tử nuốt lời, đem Khao Miêu gả cho tên đó.
Chỗ Khẳm Noi vừa đứng vẫn còn vương lại một mùi tanh tưởi muốn ói, Trần Long hơi nổi da gà, bèn đi hỏi han tốp quân lính vừa trở về.
"Quân sư à, tướng quân Khẳm Noi bị trúng một kiếm của Nam Viễn Vương. Nam Viễn Vương đó đúng là một tên quái thú, hắn trúng mai phục của chúng ta, bị thương tơi tả mà vẫn điên cuồng chém gi.ết lại quân mình. Nhưng tướng quân cũng rất lợi hại, trúng một kiếm mà vẫn đứng dậy chiến đấu như thường đấy! Mùi tanh mà ngài ngửi thấy chắc là mùi máu từ vết thương thôi!"
Trần Long không cam tâm, hắn để mắt đến tướng quân Khẳm Noi suốt ngày suốt đêm. Sáng ngày ra Khẳm Noi ở lì trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mieu-phu/3000885/chuong-129.html