Quân lính thấy Khẳm Noi đi nhanh như gió, đi đến đâu trợn trừng mắt đến đấy, sợ khiếp vía bỏ chạy. Hắn đi một mạch thẳng đến lều của Khao Miêu. Đoàn Nghị đang đi chuẩn bị thuốc, lúc này trong lều chỉ còn Khao Miêu và thái tử. Thái tử rảnh ra là chạy tới chỗ cô, luyên thuyên kể về những điều tốt đẹp của hoàng tộc Lan Xang. Khao Miêu ngồi nghe, ánh mắt đầy vẻ chán nản.
"Bên ngoài có gì ồn ào thế nhỉ? Chẳng lẽ Đại Việt bất ngờ tấn công? Khốn kiếp, quân hai bên đều đang thương vong, chúng không cần dưỡng thương sao?"
Quân lính bên ngoài la ó ầm ĩ, thái tử lo lắng đi ra ngoài xem tình hình. Khao Miêu cũng đứng dậy xem thử, vết thương trên người làm cô khó nhọc đi từng bước chậm chạp.
"Roẹt roẹt" tiếng xé vải sắc ngọt khủng khiếp vang lên, một cái bóng từ bên ngoài nhảy chồm vào trong qua lớp vải rách. Khẳm Noi đem theo một mùi tanh hôi muốn ói mửa vào, đôi mắt trợn lồi lên, lườm lườm nhìn người trong lều.
Thái tử vừa vặn đi tới trước mặt gã, trông thấy bộ dạng gớm ghiếc đó, thái tử nhớ lại lời Trần Long tâu lên lúc sáng, toàn thân run lên bần bật.
"Hừ... hừ... gừ..."
Khẳm Noi gầm gừ trong cổ họng, bên mép vẫn còn dính vảy cá tanh tưởi, còn có nhớt dãi chảy ra rớt tong tong xuống đất.
"Đừng... đừng có qua đây!"
Thái tử hét lên kinh kiếp, "vụt" một cái Khao Miêu cảm nhận một luồng gió xẹt qua tai. Định thần lại thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mieu-phu/3000883/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.