Tiểu quỷ con của mợ hai ngoan ngoãn chịu đi đầu thai, đều là nhờ trước đó được Khao Miêu cố gắng vun vén cho mẹ con nó về bên nhau. Từ lúc Khao Miêu chạy trốn đi, mợ hai liên tục hát ru cho nó nghe, hát mãi không ngừng nghỉ, làm nó dần vơi bớt đi oán khí.
"Tù trưởng có sao không?"
A Phủ lo lắng nhìn vết máu tù trưởng vừa lau.
"Ta không sao, không bằng mấy vết thương trên người cậu đâu."
Họ vừa thoát khỏi mai phục của quân địch, trên người máu chảy đầm đìa nhưng cậu chỉ băng bó qua loa rồi tiếp tục miệt mài đi tìm Khao Miêu. Cậu rốt cuộc cũng tìm đến được nhà của cô ba, nhưng lục tung cả ngôi nhà lên cũng chỉ bắt được đám người hầu, và thấy cô ba nằm ch.ết trong phòng, giữa một vũng máu nồng nặc mùi tanh tưởi.
"Khao Miêu đâu?"
Cậu gầm lên như ác quỷ làm đám người hầu sợ khiếp vía: "Chúng con không biết, thật sự không biết! Trước đó cô ấy với thầy Đoàn vẫn ở đây cho cô ba uống thuốc, hai người họ biến mất từ lúc nào, chúng con thật sự không biết!"
Tại sao, tại sao vận mệnh lại trêu đùa cậu như vậy? Mỗi khi tưởng chừng tìm thấy cô, cô lại càng cách xa cậu hơn.
Đám người hầu cúi đầu đảo mắt nhìn nhau, đứa nào đứa nấy nín chặt miệng không dám nói gì thêm. May cho bọn chúng chưa kịp ra tay thủ tiêu thì hai thầy trò Khao Miêu đã trốn đi mất, nếu không lúc này chắc chúng đã ch.ết dưới lưỡi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mieu-phu/3000889/chuong-127.html