Khao Miêu nằm đó thở thoi thóp. Đoàn Nghị không khá hơn nhưng vẫn cố gượng dậy chăm sóc cho cô.
"Sư... phụ... có phải chúng ta... sẽ ch.ết không..."
Cô thều thào hỏi, Đoàn Nghị chua xót nói: "Xin lỗi con, sư phụ vô dụng không thể chữa được bệnh này."
Trần Long càng nhìn càng kinh hồn bạt vía, hắn vô thức bịt chặt mũi, lùi lại chạy trốn khỏi nơi kinh tởm này. Chờ tiếng bước chân của hắn chạy đi xa, Khao Miêu mới ngồi dậy, cảm thán nói:
"Công nhận nước cây a quỳ* này thối thật, khó trách ai cũng tin, đều tránh xa chúng ta."
"É... é... é..."
Mùi thối rữa từ nước cây a quỳ được loài dơi ưa thích, hai người vẩy nước đó trước cửa lều, rất nhanh đã có từng đàn dơi loạng quạng bay tới, tiếng kêu rùng rợn của chúng khiến ai nấy đều gai người. Không một ai dám bén mảng lại gần, ngộ nhỡ nhiễm bệnh, không có ai chữa, chỉ còn đường ch.ết.
Gió đêm thổi cuốn theo mùi thối rữa nồng nặc khắp doanh trại. Cảnh tượng hoang tàn và rùng rợn không khác gì bãi tha ma. Trong bóng đêm đen heo hút, hai bóng người thận trọng di chuyển trong đêm. Mấy ngày trước pháp sư Lan Xang cùng đồng môn của ông ta huênh hoang nói rằng, họ đã diệt được quỷ nhập tràng. Hai thầy trò yên tâm phần nào, băng qua rừng, nhằm theo hướng đông, trốn về Đại Việt.
Đi suốt một đêm không dám nghỉ, tờ mờ sáng hai người nghe thấy tiếng vó ngựa rầm rập từ cả hai phía trước sau.
"Nguy rồi! Có khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mieu-phu/3000875/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.