"Hé hé hé..."
Giọng cười the thé chói tai vọng lên từ dưới chân, cô nhìn xuống, là cái đầu của bà lớn!
Cái đầu lở loét gần hết, hai hốc mắt trống hoác, loe ngoe trong đó là hai con giòi béo núc ních, chúng đang ngúng nguẩy, búng người nhảy rớt vào chân cô...
"Aaa... bà đi đi... rốt cuộc bà muốn gì..."
Cô rụt chân lại đầy kinh sợ, hai con giòi rơi rớt khỏi chân cô, chỗ chúng vừa đậu lên chân cô bỗng xuất hiện những vết lở loét kinh tởm. Giống hệt vết lở loét của những người nhiễm bệnh!
"Hé hé hé... chào mừng con dâu đến với thế giới của ta! Con có thích món quà này của ta không... hé hé hé..."
"Không... không... không muốn..."
Cô lắc đầu nguầy nguậy, từ những vết loét trên chân, chúng lở dần ra ngày càng to hơn, số lượng mọc lên ngày càng nhiều, lan ra khắp thân thể cô. Bà lớn cười khùng khục, cái sọ của bà ta lăn đến gần rồi bất ngờ nhảy bật lên giường, cái lưỡi dài la l.iếm những vết loét trên da cô. Cái lưỡi li.ếm đến đâu, thân thể cô càng loét rộng thêm đến đó. Toàn thân cô đau xót khủng khiếp, cơn đau truyền đến, cô tưởng như thân thể mình đã mục ruỗng...
"Tặng cho con dâu rồi... bây giờ ta sẽ tặng cho con trai A Phủ của ta nhé... hé hé hé... à không... phải tặng cho tất cả mọi người! Tất cả chúng mày đều phải ch.ết gớm ghiếc giống tao!"
Bà lớn cười the thé chói tai rồi cái sọ lăn đi mất. Cô vùng vẫy mong thoát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mieu-phu/3000877/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.