Mảnh giấy trong ống tay áo Đoàn Nghị phát ra tiếng soạt soạt, A Phủ lấy ra, lặng người nhìn rất lâu. Đây là một phương thuốc, phần lớn vị thuốc viết bằng mực ngay ngắn, là nét chữ của Đoàn Nghị. Còn lại mấy vị thuốc cuối, được viết bằng máu, nét chữ run rẩy được viết rất vội vàng, nhưng cậu hoàn toàn nhận ra là nét chữ của Khao Miêu.
Cô thật sự vừa mới ở đây! Tiếng gọi của cô khi nãy, cậu ngỡ là ảo giác, nhưng nó là sự thật!
A Phủ nhét mảnh giấy vào ngực, khuôn mặt nhẹ nhõm mấy phần: "Có phương thuốc chữa dịch bệnh, chúng ta được cứu rồi."
Phương thuốc này chỉ vừa mới được hoàn thành, khẳng định là quân Lan Xang chưa chữa được bệnh dịch. Quân lính đang bị dịch bệnh hành hạ, cậu phải mau chóng đem phương thuốc về chữa cho họ. Bé Miêu, cố gắng chờ một chút, ngày tôi đưa em về sắp tới rồi.
Cậu cho người đưa thi thể Đoàn Nghị về quê nhà chôn cất cẩn thận và thỉnh cầu xin vua truy phong danh hiệu tưởng nhớ công lao.
Thái tử Lan Xang hộc tốc đưa Khao Miêu về kinh, tránh đêm dài lắm mộng cô lại chạy trốn. Trong xe ngựa, cô nằm mê man cuối cùng cũng tỉnh. Vừa tỉnh dậy cô đã dáo dác nhìn quanh, hốt hoảng kêu lên: "Sư phụ, tỉnh lại đi mà!!!"
"Tên phản bội đó ch.ết rồi."
Thái tử lạnh lùng lên tiếng, như một gáo nước lạnh giội thẳng vào đầu cô. Cô giật mình nhìn quanh, nhận ra đây là một cái xe ngựa, trong xe chỉ có cô với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mieu-phu/3000873/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.