Dụ Hữu khóc mệt, cuộn mình trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ chính. Hàng mi dài cong vút dính ướt, mệt mỏi rũ xuống. Trên gương mặt ửng hồng là những vệt nước mắt rối loạn.
Trong phòng ngủ chính vẫn còn vương vấn một chút hương thơm nhàn nhạt của Nham Lan Thảo. Cùng với lời cam đoan của Giang Tuân Chu rằng anh sẽ sớm lấy được nước hoa, cậu miễn cưỡng được dỗ dành.
Giang Tuân Chu dùng khăn nóng lau mặt cho cậu, rồi lại vào phòng tắm tắm rửa một lần nữa, xả sạch toàn bộ mùi hương Phật thủ hổ phách trên người.
Lúc anh bước ra, lọ nước hoa Nham Lan Thảo cuối cùng cũng đến.
Giang Tuân Chu đầu tóc còn ướt, chưa kịp lau khô, vội vàng khoác áo choàng tắm đen ra mở cửa. Cầm lấy chiếc lọ nước hoa quen thuộc, bờ vai căng thẳng của anh cuối cùng cũng thả lỏng.
Anh dặn dò trợ lý Vạn lì xì 4 con số cho những người đã vất vả chạy đi chạy lại đêm nay, sau đó mới mang nước hoa trở lại phòng.
Trong phòng ngủ chính chỉ bật một chiếc đèn đầu giường. Ánh đèn trắng nhạt như một lớp lụa mỏng phủ lên khuôn mặt nghiêng xinh đẹp của Dụ Hữu, tạo nên một vẻ dịu dàng, yên tĩnh.
Giang Tuân Chu xịt một chút nước hoa lên cổ tay, đưa đến bên mặt Dụ Hữu.
Cậu thiếu niên đang ngủ say, hàng mi dài khẽ run, nâng cằm lên, mơ hồ nói mớ, nhẹ nhàng áp gương mặt nóng hổi vào cổ tay Giang Tuân Chu.
Dường như cuối cùng cũng phân biệt được mùi hương chính xác, lông mày nhíu chặt của Dụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mieu-mieu-omega-xuyen-den-the-gioi-binh-thuong/4805032/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.