Giờ ăn tối.
Lam Sinh cùng La Minh rủ rỉ rù rì, Alice yên lặng ngồi chuyển kênh tivi tới lui, Tử Hữu ghé vào một bên bàn ăn, ngơ ngơ nhìn K ngồi trên salon đang nhìn mình.
“Cậu đi vẫn được, nhưng phải để tôi đi cùng!” K vừa mới nói như vậy phải không? Hay là cậu nghe lộn
“… Hả?” Tử Hữu ngây người nửa ngày sau mới thốt ra được một câu mang ý nghi vấn.
“Đi đến chỗ Lương Tiêu so với bây giờ có thể kiếm được nhiều tiền hơn.” K nhún vai, tỏ ý không sao cả, “Hay là cậu cảm thấy tháng này cậu có thể đóng tiền nhà được?”
“Ể? Cái đó dĩ nhiên là… nhưng mà…”
“Tất nhiên là không thể nào!” Alice lạnh lùng đập tan ảo tưởng của Tử Hữu.
“Nga…” Tử Hữu cau mày, “Được… được rồi! Tôi theo Lương tiên sinh cũng được đi. Nhưng tại sao K tiên sinh lại…”
Tại sao làm phải làm rùm lên giống như kiểu cậu là trẻ vị thành niên cần được giám hộ a?
Mặc dù rất muốn nói một lời như thế, nhưng nhìn đến ánh mắt của K sâm sâm trừng tới, Tử Hữu chỉ có thể cứng rắn nuốt nửa đoạn này vào trong bụng.
Sách! Tưởng mắt to là ngon lắm sao! Mắt tôi cũng to nè! Hung dữ gì chứ?
Tử Hữu khịt khịt mũi, buồn hiu ngồi bên bàn ăn. Chẳng ai nói thêm câu nào nữa, mãi đến lát sau Mễ Tử xuống lầu, mặt mũi đỏ bừng, Tử Hữu mới khó hiểu chớp mắt nhìn Nauy một cái, thấy đối phương ngược lại không có biểu hiện gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mieu-me-tran-tuyen-lien-manh/1924727/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.