Nghe ông Vọng nói xong, đến lượt thầy Lương ấp úng, thầy Lương hỏi lại:
- - Trưởng....trưởng làng...nói thật...chứ...?
Ông Vọng gật đầu quả quyết:
- - Tôi sao dám nói dối thầy....Hơn nữa tên con trai tôi, chẳng lẽ tôi lại không nhớ hay sao. Tôi tên Vọng, gọi cho nó vần nên đặt tên con là Vương. Mà cái tên này là do mẹ nó đặt, bà ấy bảo Vương trong " Vương Gia " rồi Vương còn có nghĩa là " Vua ", ngụ ý mong muốn con mình sau này sẽ có cuộc sống sung sướng. Tôi thì không nghĩ nhiều như vậy, đọc thấy cái tên Vương cũng hay, bố tên Vọng, con tên Vương, nó cứ vần vần nên đồng ý luôn. Nhưng có khi nào chỉ là sự trùng hợp thôi không hả thầy..? Cao Côn, ông nội tôi sau khi chết thì Cao gia mới diệt vong, đến tôi ông ấy còn chưa nhìn thấy mặt thì làm sao có thể biết được con tôi tên gì mà lưu lại văn tự nhắc nhở...?
Thầy Lương cười lớn, có vẻ như thầy Lương đang rất khoái chí:
- - Ha ha ha.....Về điều này thì tôi cũng có thể giải thích. Không nhầm đâu, Cao Côn không hề nhầm, đích thị văn tự truyền lại bên trong viên hồng ngọc là dành cho Vương, nói cách khác, thứ mà Cao Côn chôn cất cho tới tận bây giờ là dành cho con trai của trưởng làng, cũng chính là chắt nội của Cao Côn. Còn tại sao Cao Côn lại nói là " dành cho Vương " trong khi vào thời điểm đó, đến trưởng làng còn chưa chào đời chứ đừng nói tới con trai trưởng làng. Nhưng, chuyện này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mieu-hoang/1039706/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.