Cừu Nhạn Quy trở về trà lâu ban nãy, nơi đây chắc chắc có kỳ quái, nhưng trước mắt hắn chỉ xác định được có tai mắt ở xung quanh, có lẽ đang nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của hắn.
Song cũng không biết rốt cuộc là tai mắt "Bất Ngữ các" để lại hay là trinh thám của môn phái khác, như lời bác gái kia đã nói, Ngư trấn là vùng đất hoang vu hẻo lánh, hiếm khi có người ngoại xứ ghé qua.
Chẳng trách sao hắn lại thu hút sự chú ý của thế lực trong bóng tối.
Bây giờ chẳng còn cách nào khác ngoài việc cẩn thận hơn nữa, đã đến địa bàn nhà người khác nếu mà còn lộ ra sơ hở, muốn trốn ra ngoài sẽ rất khó khăn.
Lòng Cừu Nhạn Quy nôn nóng một cách khó tả, thế này xem ra không thể về sớm hơn được.
Không biết mấy ngày qua thiếu chủ có ổn không.......
"Bên trấn bắc lại xảy ra chuyện, nghe bảo là ông chủ tiệm cơm quỵt tiền lương người ta, mà gia cảnh Lưu Hán kia cũng khốn khó, con trai nhỏ bệnh nữa rồi." Bàn bên có hai người ngồi xuống, nam nhân có nốt ruồi dưới miệng trong đó lắc đầu mãi, châm biếm, "Huynh nói xem thế này chẳng phải ăn hiếp người thật thà à, đổi là ta cũng phải liều mạng với gã."
"Ấy huynh!" Người còn lại trừng hắn ta khiển trách, mắng nhỏ, "Thận trọng ngôn hành, ông chủ kia không có bản lĩnh gì, nhưng chỗ dựa gã trèo không phải đèn cạn dầu, cái miệng rách này của huynh sớm muộn gì cũng ăn thiệt!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mieu-cuong-khach/2744435/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.