Ngô Châu, Mạc Kỳ Sơn.
Vẻ mặt Cừu Nhạn Quy đông cứng.
"....... Thật ra nó là một phe cánh bị tách ra, có điều không xác định được là cái nào."
Lời của Vũ Thiên vang lên trong đầu.
Mảnh vụn kí ức rải rác khắp nơi, bỗng đâu gió đêm thổi một sợi dây mảnh dài tới, trong hư không có đôi bàn tay to lớn vô hình xâu chuỗi hết mọi thứ lại.
"Tai vách mạch rừng, cẩn trọng ngôn hành, Nhạn Quy đã nhớ chưa?"
"Ngươi cũng ở Huyết các hơn mười năm rồi, đi tận hưởng ngày tháng nhàn hạ đi."
"Tra ra ẩn tình năm đó, báo thù cho Huyết các."
Di ngôn của các chủ....rốt cuộc là có ý gì?
Cừu Nhạn Quy thoáng chốc sững sờ, phản ứng chậm một nhịp, Vương Sơn nhạy bén hơn Trương Thanh, thấy vậy do dự hỏi, "Tiểu Khâu huynh đệ?"
Cừu Nhạn Quy lập tức hoàn hồn, cụp mắt bưng trà lên hớp một ngụm che giấu sự thất lễ của mình, lắc đầu, "Không sao, vừa rồi nghĩ đến một số chuyện, đại Sơn ca huynh nói tiếp đi."
"Cũng không có gì để nói, cẩn trọng ngôn hành là được." Vương Sơn xua tay, "Nhà ta với đại Thanh ở Hồ khẩu trấn nam, nếu như ngươi gặp phải phiền phức thì tới đây tìm hai tụi này, hàng xóm quen nhau cả, cứ báo ra tên họ của hai chúng ta."
"Được, vậy tại hạ xin cảm ơn trước." Nụ cười của Cừu Nhạn Quy chứa thêm vài phần thật lòng.
"Đâu có, tiểu Khâu huynh đệ khách sáo rồi." Trương Thanh bật cười lắc đầu.
Ba người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mieu-cuong-khach/2744434/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.