Cho đến khi chúng nó thuộc về ai đó thì tôi phải tranh thủ tận dụng.
_______________________________
"Ê thế vụ xem mắt hôm nào sao rồi?"
Tôi lười biếng nằm dựa vào lòng thằng Vinh, mặt đắp dưa chuột không tiện vận động nên chỉ có thể há miệng để nó đút cherry vào mồm.
"À, thằng Nguyên cho mẹ tao nghe đoạn con bé đó sỉ vả tao là xong ngay ấy mà."
_____________________________
Hôm đó mẹ Lân Vinh trông thấy bộ dạng nhếch nhác của thằng con là biết y như rằng lại hỏng chuyện rồi, đang tính quát cho trận thì nghe được Văn Nguyên giải thích.
"Cái gì?? Bà đây van xin nhà đó hồi nào hả?? Rõ ràng chính cái nhà đấy gạ gẫm hỏi trai nhà này có ý định gì chưa rồi giới thiệu mà!!!" - Mẹ hắn giận dữ ném tan bình hoa trông có vẻ đơn giản mà trị giá gần chục triệu trên bàn.
Lân Vinh nghe mà sướng tai gì đâu, lúc đó mà biết cô nàng xạo ke thì hắn đã làm ra ngô ra khoai rồi đó.
"Thằng Vinh nhà này có thiểu năng, mất dạy thì cũng không đến phiên cô ta dạy dỗ đâu!"
"Ơ mẹ. Con thiểu năng, mất dạy hồi nào!!"
Chẳng biết mẹ đang bênh mình hay phỉ báng mình trá hình nữa, Lân Vinh xong việc tính ăn mặc tươm tất đi ŧɦασ Hữu thì bị mẹ hắn kéo tay lại.
"Đi, sang nhà đó nói chuyện rõ ràng."
"Thôi bỏ đi, mẹ chấp làm gì."
"Sao lại không chấp! Con bị sỉ vả thế không thấy cay cú à!"
Hắn cay bỏ mẹ lên ấy chứ! Không đánh con gái thì thôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mien-cuong-sam-vai-phan-dien/897345/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.