"Biết rồi. Con cáo hâm."
___________________________
"Nhất bạn rồi nhá, chỗ ăn chỗ ở còn được trai bao."
"Tao gạ nó cho tao thuê đó. Bao thằng cha mày."
Nay tôi nhờ thằng Phan Anh đến phụ tôi chuyển trọ, may đồ đạc của tôi cũng không nhiều lắm nên đi hai chuyến là xong.
Chó Phan Anh chưa chi đã nhảy ra mở tủ lạnh đầu tiên.
"Uầy có cả cherry cơ à, sang mồm thế. Xin miếng nha." - Con chó này còn chưa xin xong đã cho vào mồm mấy quả luôn rồi.
"Thằng Thanh đỡ hơn chưa." - Tôi cũng tới lấy ra chai bia để hai thằng uống cho mát.
"Mặt tiền lại đẹp rồi, mà nó không kể tao cũng đoán chắc chúng mày không phải anh em." - Nó ôm hộp cherry ra bàn. - "Chúng mày giống nhau nét nào tao chết liền."
"Ăn ít thôi, thằng Nguyên mua để đó chứ không phải tao đâu."
"Thế thì tao phải ăn hết để nó chiều mày mà mua nhiều hơn!"
Chó Phan Anh này nhờn vô đối thế mà vẫn ở cùng nhãi Thanh không vấn đề gì mới lạ thật đấy. Trong trí nhớ của tôi cứ mỗi lần đi chơi với thằng Phan Anh thì nhãi Thanh sẽ bám theo y như cái đuôi và hầu như hôm nào có nó là hôm đó bớt vui liền.
"Nhưng sau cái hôm mày đến trông nó cũng có sức sống hơn rồi." - Thằng Phan Anh bật nắp chai bia rồi rót cho tôi một cốc đầy. - "Chứ trước lúc nào cũng sầu, tao cứ nhắc đến mày là xù lông lên."
Vì hôm nay cả hai thằng đều rảnh nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mien-cuong-sam-vai-phan-dien/897344/chuong-371769.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.