Vốn cho là thay nhitử trút giận thu thập cục diễn rối rắm, Mã Văn Trung nào ngờ nhi tử hưhỏng của mình đùa giỡn cô nương lại lôi theo cả viên quan tép riu nhưmình vào.
Thực hãm hại cha a!
Lương Khải phe phẩy cây quạt, bức tranh sơn thủy trên mặt quạt theo đó mà đung đưa.
Con mắt Mã Văn Trung trợn tròn, run run bùm một cái quỳ trên mặt đất luônmiệng xin tha, thực khách bốn phía quăng tới ánh mắt tò mò, đây là đạinhân vật nào lại có thể khiến Mã Huyện lệnh luôn kiêu ngạo sợ đến kêucha gọi mẹ.
“Ta làm chứng cho vị cô nương này, ngươi sẽ không cảm thấy ta cùng nàng thông đồng chứ?”
“Hạ quan không dám, hạ quan không dám!” Mã Văn Trung lo sợ tái mét mặt thành thành thật thật quỳ trên mặt đất.
“Vậy ngươi còn đứng ở chỗ này làm gì?”
Mã Văn Trung sợ đến hồn vía lên mây, vội vã chắp tay nói: “Hạ quan xin cáo lui!”
Sau đó, mang theo nha dịch nha môn chạy khỏi khách điếm Duyệt Lai.
Lương Khải kéo lấy băng ghế dài từ tùy tùng phía sau, đặt mông ngồi xuống,xếp lại cây quạt trong tay, “Xin hỏi phương danh của cô nương?”
Liễu Lâm Ba hiển nhiên không quan tâm đến hắn, “Người trong giang hồ, không đáng nhắc tới.”
“Cô nương thực bình tĩnh, tại hạ nhìn cô nương lâu như vậy, thế nhưng mặtkhông biến sắc, nữ tử bình thường mặt sớm đã đỏ tới tận mang tai, xấu hổ mà chạy trốn.”
“Công tử là đang nói ta da mặt dày sao?”
Lương Khải bị nghẹn một hồi, thực thất bại nhìn chằm chằm nàng. Nữ nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-vuong-tuong-mon-the-ga-phi/26174/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.