Nói xong lời cuối cùng, Ô Mộc Tề liếc xéo nhìn sang, khinh khỉnh đánh giá Tào Đức Bảo từ trên xuống dưới. Bị y nhìn chòng chọc như vậy, trán Tào Đức Bảo hiện vài sợi gân xanh, tất nhiên ông hiểu “quyền thần nào đó” là chỉ mình.
Vĩnh Lạc đế đành phải mở lời: “Tào khanh gia, nói hết những gì khanh phát hiện ra là được rồi.”
Tào Đức Bảo khom người nói: “Vâng, Hoàng thượng. Từ khi được quan nha Thanh Lĩnh cho biết trong núi sâu có dấu vết thổ phỉ, thần liền lĩnh chỉ đi trước điều tra. Nhưng khi nhờ thợ săn quen với đường núi dẫn thần vào sơn cốc, lại phát hiện những người ở đó đã biến mất, chỉ còn lại những ngôi nhà san sát, lương thực cũng bị mang đi. Thần chưa từ bỏ ý định, liền gọi binh sĩ lục soát từng tấc đất, cuối cùng cũng tìm thấy mấy trăm thanh trường kiếm còn đang rèn dở trong một gian phòng rộng thênh thang dưới mặt đất. Mà ở khe hở bên cạnh lò rèn còn sót lại khoáng thạch ô kim. Thần sai ty khố bộ Binh lấy quặng ô kim trong kho kiểm tra kĩ lưỡng, nhưng lại y hệt như ô kim trong ấm chén trà mà hoàng tử Ô Mộc Tề cống nạp lần này.”
Ông ta miêu tả rõ ràng rành mạch tất cả chi tiết cảnh vật trong cốc Thanh Lĩnh. Khi Vĩnh Lạc đế nghe thấy chuyện trong cốc nhà cửa xây san sát trải dài, đôi mắt trở nên lạnh lùng nghiêm nghị, còn lúc nghe tới mấy trăm thanh trường kiếm, ánh mắt nhìn về phía Hạ Hầu Thương như thể chim ưng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-tuong-quan/2251465/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.