Ta thầm cười một tiếng, mặc chonha dịch hét lớn đưa bọn ta vào trong một gian phòng nhỏ phía sau viện. Để tránh thông đồng bịa đặt lời cung, tất nhiên sẽ không giam chung mọi người ở một nơi. Mà nha môn được Hoàng thái hậu sai bảo, chắc chắn đã nghiêm cẩn đến mức ngay cả con ruồi cũng không lọt, cắt đứt liên lạc trong ngoài, Hoàng thái hậu mới có thể huy động người điều tra rõ ràng.
Chỉ cần bà điều tra, chắc chắn tin tức sẽ tới tai bà bằng những cách thức khác nhau, mà những tin tức này cũng đã bố trí đâu ra đấy, chỉ chờ được kiểm chứng.
Huống chi, người đó còn ở bên ngoài.
Ta nghĩ đến năm đó, thiếu niên bị xích sắt xuyên qua xương bả vai, được đỡ đến trước mặt ta, ta hỏi y: “Ngươi thật sự bằng lòng?”
Trong mắt y tràn ngập nỗi phẫn hận mãnh liệt mà lạnh lẽo: “Ta bằng lòng, chỉ cần có thể đòi lại công đạo cho một trăm mấy chục sinh mạng.”
Y kéo theo xích sắt quấn quanh rời đi, mái tóc đen nhánh trên trán lướt qua mắt phượng hơi xếch, cho dù khuôn mặt dơ bẩn cũng không thể át đi dung nhan thanh tuấn tú mĩ.
Đáng tiếc năm đó ta bố trí đâu ra đấy nhưng vẫn không kịp cho họ ra tay ngay lập tức, mặc dù trong núi Đỗ Thanh còn có thiết kỵcủa Tây Di.
Đôi khi ta nghĩ, có phải ta quá mềm lòng hay không? Nếu theo đạo lý của gia phụ, Tây Di chưa thể yên ổn, chúng chưa thể ăn cháo đá bát, kết cục của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-tuong-quan/2251467/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.