Chỉ nghe tủm tủm mấytiếng, trong nước văng lên mấy đợt bọt sóng thật lớn, vài thanh kiếm tốt Vệ Thập Nhị từng dùng chìm thẳng vào đáy nước.
Vài món áo đen chìm chìm nổi nổi, theo nước sông trôi thẳng về phía trước, dần biến thành điểm đen nhỏ không thấy rõ.
Vệ Thập Nhị trơ mắt nhìn Tô Hồng Tụ ném chúng vào trong nước, đột nhiênngực hắn đau nhức, bỗng dưng đưa tay bưng kín miệng vết thương.
Thanh Ngọc đứng ở cửa viện, tầm mắt của nàng không rời khỏi Vệ Thập Nhị một khắc.
Chỉ thấy sắc mặt Vệ Thập Nhị xanh mét, tay phải che chặt vết thương ở ngực, tay trái buông xuống nắm thành quyền, quanh thân tản ra khí lạnh kinhngười.
Đầu tiên Thanh Ngọc kinh ngạc, theo đó, nàng nhìn theo tầm mắt Vệ Thập Nhị nhìn Tô Hồng Tụ vẻ mặt không sao cả, sắc mặt lạnh nhạt, trong nháy mắt đó, giống như có từng cây châm nhỏ đâm vào ngực ThanhNgọc, khuấy đảo đến tim gan phèo phổi của nàng, ngũ tạng lục phủ đaunhức kịch liệt.
Đây là chưa bao giờ có...
Ở trong mắtThanh Ngọc, cho dù xảy ra chuyện gì, dù trời sậpđất vùi, Vệ Thập Nhị vĩnh viễn không biến sắc, kín kẽ và trầm ổn.
Thanh Ngọc chưa bao giờ nhìn thấy Vệ Thập Nhị bộc lộ nội tâm cảm xúc chân thật của mình trước mặt người khác?
“Vệ... Tướng quân, nàng ấy nói rất đúng, không còn sớm nữa, ngài vẫn nên vềcùng Thanh Ngọc, Vệ Tướng quân, vết thương trước ngực ngài cần nhanhchóng chữa trị...”
Thanh Ngọc tâm hoảng ý loạn, thậm chí quên mất căm hận với Tô Hồng Tụ, tập trung tinh thần chỉ muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-cot-thien-thanh/126617/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.