Tô Hồng Tụ quyết định chủ ý, chuyện thứ nhất, chính là lục tung, cũng học như Sở Dật Đình,tìm một mũ che mặt màu thâm đen đội lên đầu.
Cũng không phải vì che đi dung mạo của mình, mà là vì chống đỡ ánh mặt trời nóng hừng hực chói chang bên ngoài.
Tô Hồng Tụ nhập thế một ngày, còn không biết mình ngày thường nghiêng nước nghiêng thành, điên đảo chúng sinh.
Tô Hồng Tụ đã hóa thành hình người suốt một ngày, trên dưới Tô phủ, tất cả mọi người đã sớm thành thói quen xem như nàng không tồn tại, trừ Túnhi, cũng không có bất kỳ nha hoàn nào hầu hạ bên cạnh nàng.
TôPhúc cũng không kêu bất kỳ ai đưa cơm cho nàng, vì vậy cho tới bây giờnàng vẫn chưa ăn gì, trong bụng khó tránh khỏi kêu ùng ục gay gắt.
Tô Hồng Tụ ra cửa, việc làm thứ nhất chính là chạy tới ngọn núi nhỏ ở ngoại ô kinh thành cách đó không xa.
Người khác lúc đói bụng đều lên tửu lâu tiệm cơm, ngày trước Tô Hồng Tụ cònăn tươi nuốt sống thú, đói bụng rồi, chuyện đương nhiên phải đi vào rừng núi săn thú.
Thế nhưng ngoại ô kinh thành không thể so sánh vớinơi hoang dã, khắp nơi đều là xe ngựa và người đi đường, ngay cả có conmồi, từ lâu đã bị tiếng huyên náo hù chạy.
Vẫn đi dạo đến khi mặt trời xuống núi, ngay cả một con thỏ hoang, một con gà rừng, Tô Hồng Tụ cũng không thấy.
Ngược lại tìm được một sơn cốc vắng vẻ yên tĩnh, khắp nơi bên trong đều làbươm bướm sặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-cot-thien-thanh/3235514/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.