Lập tức trong lòng Sở Dật Đình dâng lên niềm vui sướng nhàn nhạt, vui sướng này thế tới hung hăng, ngay cả hắn cũng vội vàng không kịp chuẩn bị.
Đợi đến lúc hắn biết, hắn lại cứ cười, tay hắn bôi thuốc vì Tô Hồng Tụ đột nhiên ngừng giữa không trung.
Sở Dật Đình kinh ngạc nhìn Tô Hồng Tụ, trong giây lát, tròng mắt đen thâmthúy như lưu ly xẹt qua mê man, kinh ngạc, sửng sốt, hoảng hốt, rấtnhiều cảm xúc ngay cả bản thân hắn cũng khó có thể sáng tỏ.
Sở Dật Đình chưa bao giờ là người thích cười. Trên thực tế, kể từ khi Thục phi đi, hắn chưa từng cười.
Nhưng hôm nay hắn lại cười đến thoải mái.
Sở Dật Đình không chớp mắt nhìn mặt gương đồng treo ở đầu giường Tô Hồng Tụ.
Trong gương rõ ràng phản chiếu lại mặt hắn, hai má thoáng hiện màu đỏ ửng,khóe môi khẽ nhếch, tròng mắt u ám đen như lưu ly dịu dàng và tập trung, trên dưới toàn thân cũng tản ra vui sướng nhàn nhạt và thương tiếc.
Sở Dật Đình nhìn mình trong gương, đột nhiên tròng mắt buồn bã, nhanhchóng rút tay lại, xoay người sang chỗ khác, không nhìn Tô Hồng Tụ nữa.
Tô Hồng Tụ kinh ngạc nhìn hắn, chỉ thấy sau lưng hắn khẽ run rẩy, độtnhiên giống như bị kích động gì đó, trên dưới toàn thân cũng căng thậtchặt.
Không biết từ nguyên nhân gì, lần này, Tô Hồng Tụ không cố gắng khám phá nội tâm Sở Dật Đình.
Quả thật trong lòng Sở Dật Đình thiên nhân giao chiến, hoảng loạn khôngthôi, rốt cuộc hắn ý thức được, hình như mình động lòng với Tô Hồng Tụ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-cot-thien-thanh/126616/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.