Ban đầu lúc hắn rờikhỏi Tô Hồng Tụ, Tô Hồng Tụ quỳ trên đất khổ sở cầu khẩn, khóc khôngthành tiếng, hắn thờ ơ lạnh nhạt, trong lòng không có chút xúc động nào.
Nhưng hôm nay, vì sao chỉ vì thấy Tô Hồng Tụ và Sở Dật Đình dựa chung mộtchỗ, chỉ vì Tô Hồng Tụ đưa tay kéo cánh tay Sở Dật Đình, hắn lại cảmthấy ngực buồn bực, ngay cả hô hấp cũng bắt đầu trở nên khó khăn?
Tròng mắt Vệ Thập Nhị co rúc lại, trong tròng mắt đen hiện ra tối tăm mờ mịt, nhìn Sở Dật Đình và Tô Hồng Tụ không chớp mắt.
“Thật đáng tiếc, còn thiếu một chút xíu như vậy.”
Chân mày thanh tú của Tô Hồng Tụ khẽ vặn, vẻ mặt tiếc hận, không nhịn được lẩm bẩm nói nhỏ.
Nghe vậy, Sở Dật Đình kinh ngạc, nhanh chóng xoay người lại nhìn Tô Hồng Tụ.
Dưới ánh nến nhàn nhạt, tròng mắt màu ngọc lưu ly của Sở Dật Đình lóng lánhnhư ánh sao rơi lấp lán, cặp mắt kia đen như nửa đêm, thâm thúy tĩnhmịch, lại như gây sự người, giống như tìm tòi nghiên cứu gì đó, lộ ramũi nhọn nhìn chằm chằm vào Tô Hồng Tụ.
“Ngươi... Không phải ngươi với hắn... Tô Hồng Tụ, ngươi nói thật? Ngươi thật sự cảm thấy Vệ Thập Nhị không chết, rất đáng tiếc?”
Lúc nói câu này, tròng mắt đen sắc bén như đao vẫn nhìn chằm chằm vào mặtTô Hồng Tụ, giống như chỉ sợ nhìn nhầm từng biến hóa thật nhỏ trên mặtnàng.
“Sao không đáng tiếc? Ta vốn cho rằng ngươi có thể một đaođâm chết hắn! Ai biết ngươi... Hừ, xem ra chỉ có công phu của ngươi tương đối lợi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-cot-thien-thanh/126615/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.