Không khí giữa hai người lập tức giương cung bạt kiếm, vô cùng khẩn trương,Tô Hồng Tụ lặng lẽ lui về sau, tìm vị trí không ai nhìn ra.
Thìra mấy năm trước Đại Chu và Đại Lương từng giao chiến, Vệ Thập Nhị và Sở Dật Đình từng giao chiến nhiều lần, chém giết rất nhiều tâm phúc và thủ hạ của đối phương, mặc dù hai người không tính là tử địch, nhưng vừathấy mặt sẽ xung đột, hoàn toàn không có biện pháp hòa bình sống chungmột phòng.
Hai người đều là nhân trung long phượng, Sở Dật Đìnhdáng người phong độ, tuấn mỹ bất phàm, một bộ trường bào màu tím nhạtphát sáng rạng rỡ dưới ánh trăng màu vàng nhạt.
Vệ Thập Nhị cũng không kém là bao, toàn thân quần áo đen, dây cột tóc màu đen thêu kimtuyến cùng với vỏ kiếm đen nhánh, dưới ánh trăng màu vàng nhạt có vẻ rất lạnh lùng và mê hoặc.
“Tô Hồng Tụ, ngươi đi đâu vậy? Tới đây! Không phải ngươi nói muốn ta giúp ngươi chém hắn một đao sao?”
Sở Dật Đình thấy Tô Hồng Tụ âm thầm lui sang một bên, sinh lòng không vui, cho rằng Tô Hồng Tụ còn nhớ tới tình cũ với Vệ Thập Nhị, không đànhlòng xuống tay với hắn, mày kiếm không khỏi nhíu lại, trong giọng nói có nhiều thêm lạnh lẽo và lẫm liệt.
Dĩ nhiên không phải bởi vì TôHồng Tụ không đành lòng xuống tay với Vệ Thập Nhị mà lui lại phía sau,chỉ là nếu nàng gần hai người quá, sẽ không cách nào thi triển ra yêuthuật đọc tâm.
Sở Dật Đình gần như thô bạo gọi nàng, trong lòngTô Hồng Tụ thấp thoáng sinh ra một chút không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-cot-thien-thanh/126614/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.