Tuy vẫn là mùa hè, nhưng gió đêm rất lạnh, Liễu Vĩnh rùng mình vì lạnh, laoai oái: “Lão đạo, ông đừng đi, không cho mặc quần áo thì chí ít cũngphải cho cháu mượn chăn gối chứ!”
“Chăn gối trong tủ, tự đi màlấy. Nhớ uống bát thuốc trên bàn.” Tiếng của Vân Phương đại sư truyềnvào từ bên ngoài, chỉ một hồi, tiếng bước chân đã đi xa.
Giằng co một đêm, tóc Liễu Vĩnh xổ ra, buông lơi trên vai, lòa xòa che nửa mặt,không có dáng vẻ sắc bén như bình thường, nhưng lại thêm mấy phần thuhút. Khi hắn nói chuyện, lồng ngực nhấp nhô, thân trần rắn chắc, bờ vaibăng bó khiến người đối diện có một cảm tưởng rất đặc biệt.
“Em tìm chăn cho anh!” Lâm Mị hoang mang dời mắt.
“Vân Phương đại sư nói, phải uống thuốc trước.” Liễu Vĩnh rất tự đắc, hà hà, thân hình ta đẹp quá mức cần thiết, nên tiểu Mị xấu hổ không dám nhìnlâu!
Lâm Mị không đáp, chỉ lo mở tủ tìm chăn, hai má đỏ bừng,lòng thầm nghĩ: trước giờ vẫn thấy hắn có vẻ gầy gò thư sinh, tại saocởi áo ra lại một trời một vực. Vạm vỡ rắn chắc. Hic, nghĩ lung tung cái gì không biết?
Liễu Vĩnh thấy Lâm Mị lúng túng không dám nhìnhắn, không khỏi cười thầm. Ánh nến, hương thơm, lòng cũng yên ổn hơn rất nhiều, hắn hỏi: “Tiểu Mị, nếu tôi không tỉnh lại, em có tái giá không?”
Còn chưa cưới mà, sao lại hỏi tái giá hay không? Lâm Mị lôi ra một cáichăn, quay đầu lườm Liễu Vĩnh, “Không phải là anh đã tỉnh rồi sao?”
Lâm Mị nghĩ rằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-cot-chi-tu/2958874/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.