Ngôi miếu đổ bốc cháy ngùn ngụt, khí nóng đốt người, khói đen cuồn cuộn.Liễu Vĩnh hô hấp không thông, đầu óc mê man, chỉ khẽ nhúc nhích, là vếtthương ở vai lại đau đớn, chỉ thều thào được một câu, rốt cuộc khôngchịu được, ngất đi.
“Liễu đại ca, Liễu đại ca!” Lâm Mị sơ ý kêulên hoảng hốt không để tâm chuyện có thể kinh động đến Hạ Như Phong.Cảnh tượng khi cha mẹ qua đời như tràn ngập đầu óc, khiến nàng kinhhoàng không khống chế được.
Hạ Như Phong kéo hai tên du côn ra,tiện tay ném ra góc, quay đầu nói với thuộc hạ: “Nhanh tìm kiếm quanhđây, xem có thấy người không?”
Lâm Mị nghe thấy tiếng Hạ NhưPhong, lại cảm thấy bình tĩnh lại, Hạ Như Phong cũng chỉ muốn mượn việcnày vu oan cho Tể tướng, nếu phát hiện nàng và Liễu Vĩnh, chắc cũng chỉcứu người, chứ không xuống tay độc ác làm gì hết. Giờ người của Hầu phủchưa tìm đến nơi, đành phải cầu cứu Hạ Như Phong thôi.
Khi LiễuVĩnh tỉnh lại, miệng đắng ngắt vị thuốc. Căn phòng sáng trưng nhờ nến,một gương mặt dài nhìn hắn dò xét, một bàn tay to vạch mí mắt hắn, vừacười vừa nói: “Ta đã nói nó không chết được là không chết được, lo lắngvớ vẩn cái gì?” Giọng nói này là Vân Phương đại sư.
Thấy LiễuVĩnh tỉnh, Lâm Mị đứng lên ngay lập tức, không để ý đến Vân Phương đạisư vẫn ở trong phòng, lao đến gọi: “Liễu đại ca, anh…” Nàng còn chưa dứt lời, nước mắt đã rơi lã chã, nàng đưa tay sờ trán Liễu Vĩnh, thấy không còn nóng, mới yên tâm, nức nở nói: “Nhờ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-cot-chi-tu/2958873/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.