“Hô hoán cái gì đấy? Còn nữa, con gái con đứa, sao lại tùy tiện vào phòngđàn ông con trai thế?” Liễu Vĩnh nghe thấy tiếng Như Nguyệt Quận chúa,vén màn thò đầu ra, thái độ rất bực mình, hừ hừ nói: “Tiểu Mị ở phòngbên cạnh.”
Liễu Vĩnh rất buồn bực, hắn còn chưa làm gì, Lâm Mị đã tự cắn lưỡi đến chảy máu, chân trần nhảy xuống đất chạy trối chết. Hắnđuổi theo không kịp, lại thấy nàng vọt vào phòng bên cạnh, đóng cửa“rầm” một tiếng. Bị đập cửa vào mặt như thế (nguyên văn là “ăn bế môn canh” nghĩa là bị người khác đóng cửa không tiếp),hắn chỉ có thể về phòng, đang suy nghĩ phải làm thế nào mới dụ được Lâm Mị ra. Không ngờ lại có Như Nguyệt Quận chúa xông tới.
Như Nguyệt Quận chúa vừa nghe Liễu Vĩnh nói thế, lại đưa mắt nhìn chângiường lần nữa, cảm thấy nghi ngờ, tiểu Mị không ở trong này, thế tạisao chân giường lại có giày của tiểu Mị?
“Tiểu Mị đi đường núinên bị sưng chân, không xỏ được giày nữa mới để ở đây. Quận chúa cầmsang giúp nàng đi!” Liễu Vĩnh nhìn theo tầm mắt của Như Nguyệt Quậnchúa, mới phát hiện đôi giày ở chân giường, giọng điệu trở nên ôn hòahơn, chờ Như Nguyệt Quận chúa tiến đến cầm đôi giày, hắn lại thấp giọngdặn dò: “Chuyện đôi giày ở đây đừng kể với người khác, không tiểu Mị lại bị hiểu lầm.”
Lâm Mị ở phòng bên cạnh cũng nghe thấy tiếngngười, vội sửa sang xiêm y mở cửa, để Cố nhũ mẫu và người hầu vào. NhưNguyệt Quận chúa che che giấu giấu đôi giày cũng vào phòng, thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-cot-chi-tu/2958875/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.