Trần Dung lắc đầu.
Vương Hoằng ngẩn ra, nhíu mày.
A Dung không nhìn chàng, chỉ cúi đầu nói: “Thất lang chính là thần tiên nơithế gian, phong thái siêu quần. Lần đầu A Dung gặp quân, tim đập khó cóthể tự áp chế. Ngưỡng mộ đúng là thành tâm thành ý.”
Nàng nóitới đây rồi cười khổ: “Tất nhiên, nếu không phải có sự kiện Nam Dươngvương kia, có lẽ cả đời này của A Dung cũng sẽ không nói với quân nhữnglời đó, hay tấu thủ khúc đó. Có lẽ, ngay cả khi vào quan tài, hồn về tha hương, tóc bạc trắng xoá, con cháu đầy đàn, lang quân cũng sẽ khôngbiết, một nữ lang tục diễm như Trần thị A Dung cũng từng đối với ThấtLang có tâm ý như thế.”
Nàng dần dần cúi đầu xuống, run giọngnói: “Thân phận của Trần Dung thấp hèn, tính tình lại tục tằng khôngchịu nổi. Biết Thất lang độ lượng rộng rãi khoan dung nên đã lợi dụngđiều này để biểu đạt nội tâm, cầu mong có thể thoát khỏi an bài của giatộc.” Nàng dừng một chút, giọng nói càng khiếp nhược: “Mặc kệ tình ý của A Dung đối với lang quân là thật hay là giả, thời khắc làm chuyện đó,động cơ của A Dung cũng không phải là đơn thuần mà thật sự vì muốn thoát khốn. Sau đó lang quân có hỏi, A Dung suy nghĩ mãi không thôi. Vì việcnày, A Dung vẫn canh cánh trong lòng, đêm nay cố ý tiến đến, đó là mongđược Thất lang khoan thứ.”
Lúc này nàng đã cúi thấp không đứng lên nổi.
Sao đầy trời và đèn đuốc xa xa cùng tỏa ra hào quang rạng rỡ, chiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-cong-khanh/2509291/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.