Mãi cho đến khi ngồi trên xe ngựa, Trần Dung vẫn cảm thấy tay chân vô lực.
Xe ngựa chậm rãi ra khỏi Hoàn phủ, chạy ra đường.
Chạy trên đường phố im lặng, Thượng tẩu thỉnh thoảng quay đầu, từ góc độ của lão có thể nhìn thấy nữ lang nhà mình vẫn đang ngơ ngác, bộ dáng nàylão chưa từng gặp qua.
Một đêm trôi qua trong sự trằn trọc của Trần Dung.
Ngày hôm sau, thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, gió lạnh phơ phất thổi tới khiến toàn thân người run rẩy.
Trần Dung ngồi ở sân viện khẽ gẩy từng tiếng huyền cầm, cũng không biết qua bao lâu, nàng đột nhiên lên tiếng gọi: “Thượng tẩu.”
Thượng tẩu chạy tới, đáp: “Nữ lang có gì phân phó?”
“Bên ngoài náo nhiệt ra sao?”
“Là Tôn tiểu tướng quân, cậu ấy đứng ở chính giữa phố nam dọn xong những xe ngựa trống không, chờ các đại gia tộc đưa lương thực tới. Ha ha, vịtiểu tướng quân này cũng không thèm quan tâm để ý, sao cậu ấy không lénlút tới cửa thương lượng chứ? Bày ra tình thế như vậy, đó là buộc cácđại gia tộc cung cấp lương thực mà.”
Vậy sao!
Trần Dungcười, hai mắt cong cong nói: “Huynh ấy quả thật là người dám làm loạichuyện này.” Đột nhiên trong lúc đó, Trần Dung rất bội phục Nhiễm Mẫn.Nhất định y đã biết tính cách này của Tôn Diễn, cũng biết huynh ấy cóthân phận ở Tôn gia Giang Đông, nên để huynh ấy đến thành Nam Dương,mang tên là bảo vệ, trên thực tế chính là kiếm quân lương. Chỉ có ngườivới thân thế như huynh ấy mới dám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-cong-khanh/2509293/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.