Vương Trác bình tĩnh suy nghĩ một hồi, phất phất tay ý bảo mọi người lui ra.
Đoàn xe dừng lại, cho ngựa uống một chút nước rồi lên đường tiếp.
Vì thiếu nước, Vương gia không nấu cơm, bữa tối chỉ phát chút lương khô.Cùng với số lương khô này, còn có một ít nước. Bởi vì nhân số khá nhiều, một tổ có những mười người, nên chỉ phân một chậu nước. Đến khi mặttrời ngả về phía tây, Vương Trác đứng ở đầu xe, nghiêm túc nói: “Chư vị, số nước còn lại đều đã được phân chia vào tay mọi người, trước khi chưa tìm được nguồn nước, chư vị vẫn nên tiếp kiệm thôi.”
Trong đội ngũ, truyền đến một loạt tiếng nghị luận.
Trong đủ loại tiếng nói ồn ào, giọng của Vương thị Thất nữ vang dội nhất,nàng ta kêu lên: “Phụ thân, phân nước cho chúng con có thể được nhiềuhơn người bình thường không? Mấy kẻ tiện nhân này cũng được chia sao?”
Một lời thốt ra, xung quanh trở nên yên tĩnh.
Mọi hộ vệ cùng người hầu đều đồng thời cúi đầu. Tựa hồ mỗi người đều ngừnghô hấp, trong không khí tràn ngập sự nặng nề cùng khẩn trương.
VươngTrác liếc mắt nhìn nhất chúng hộ vệ dũng mãnh cao lớn một cái, rồichuyển sang nhìn Vương thị Thất nữ lớn tiếng quát: “Câm miệng! Đã đếncùng đường, phải đồng cam cộng khổ, những lời thế này về sau không đượcnói nữa!”
Tiếng nói vừa dứt, Vương Trách như ý nguyện giành được ánh mắt cảm động đến rơi lệ của chúng hạ nhân.
Vương thị Thất nữ nào đã từng bị phụ thân quát mắng như thế? Lập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-cong-khanh/2509210/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.