Một người trung niên cau mày trả lời: “Nhưng dù sao nàng ta cũng chỉ làthứ nữ của phân nhánh trong hệ tộc, mà phụ thân lại là con vợ kế.”
Vương Trác lắc đầu, hắn không nói gì, trong lòng lại đang âm thầm suy nghĩ:Xuất thân của Trần Dung thấp kém, nhưng trải qua hai chuyện này, thanhdanh trong sĩ tộc của nàng sẽ được nâng cao. Nói đến nói đi, nếu binh sĩ Vương gia ta cưới nàng về, chẳng phải là nói, dựa theo biểu hiện trênđường đi, chứng tỏ nhi tức của Vương gia ta đặc biệt nhanh nhạy, thanhdanh của Vương gia ta sẽ không bị tổn hại nữa hay sao?
Vương Trác nghĩ đến đây, trong lòng có chút khẩn trương, không khỏi cẩn thận cân nhắc chuyện này.
Người trung niên kia ngẫm nghĩ, còn nói thêm: “Nếu là làm thiếp, sợ nàng ta lại không muốn.”
Vương Trác gật đầu, nghĩ ngợi: Đáng tiếc, phụ thân của nàng không ở đây, hônnhân là đại sự, còn phải chờ đến phía nam rồi ấn định sau.
Vào lúcban đêm, phó dịch Vương gia phái đi dò đường đã trở lại, bọn họ nói, từmiệng người qua đường biết được, đi thêm trăm dặm sẽ có nguồn nước.
Tin tức này khiến người Vương gia phấn chấn tinh thần. Lập tức đoàn xe vội vàng lên đường.
Dù là như thế, ngựa và người đều khát khô cả cổ, ước chừng đi đến nửa đêm, mới chỉ được năm mươi dặm.
Vừa rạng sáng, giọt sương chẳng những có ngựa xông vào liếm, mà người cũngbắt đầu uống cùng. Đương nhiên, đệ tử Vương thị có nửa thùng nước màTrần Dung cho, cũng không đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-cong-khanh/2509213/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.