Chương trước
Chương sau
 
Phủ đệ dưới sự trợ giúp của đám người Cao Thiên, Cao Không, cũng bắt đầu vận hành lên. Phủ Hầu tước của hắn lúc này đã giống như những phủ khác, hơn nữa Tử Âm đưa tới một ít thị nữ, toàn bộ phủ đệ rất có sinh khí.
Nghệ Phong không có việc gì thì đi tìm Vương lão và Quái lão đầu, thỉnh giáo bọn họ các vấn đề. Đối với các vấn đề của Nghệ Phong, hai người nhiều khi không hiểu chút nào. Vương lão như vậy Nghệ Phong còn có thể lý giải, ngay cả Quái lão đầu tính tình cổ quái cũng như vậy, cái này làm cho đáy lòng Nghệ Phong cười trộm, mình là dính quang của lão tông chủ Tĩnh Vân Tông a!
Liễu Mộng Nhiên cũng không để Nghệ Phong thất vọng, tuy nhà nàng không có Nhiễu Hồn Thảo, thế nhưng biết Bạch gia có một chút! Kết quả này làm cho Nghệ Phong cảm giác có chút đau đầu, Bạch gia! Đối với lão đầu tính tình táo bạo kia, Nghệ Phong cũng không biết ứng phó ra sao.
Nghệ Phong suy nghĩ một chút, không lập tức tới Bạch gia, phân phó người Kim Lâu cùng các phòng bán đấu giá quan tâm Nhiễu Hồn Thảo, Nghệ Phong cũng nhờ Thiên Nghịch giúp mình truy tìm!
Dù sao tổ chức Sát Lâu này cũng rất khổng lồ, tuy rằng Nhiễu Hồn Thảo trân quý, nhưng không phải là không có, chỉ là không biết khi nào thôi, dù sao bản thân Sát Lâu cũng không có dự trữ!
Nghệ Phong từ chỗ Vương lão đi ra, đi không mục đích trong học viện, lại phát hiện trong sân học viện rất ồn ào, Nghệ Phong không khỏi đi qua.
Định thần nhìn lại, trong sân rộng có hai người đối mặt nhìn nhau, khí thế của hai người rất mạnh, đấu khí từ trên người mơ hồ nhảy lên, rất có phong phạm cao thủ!
Thời điểm Nghệ Phong nghi hoặc hai người này đang làm gì, một thanh âm mạnh mẽ vang lên:
- Nhị đệ, vì sao đệ ở chỗ này?
Nghệ Phong nhìn theo thanh âm, phát hiện Nghệ Lưu đi về bên này, Nghệ Phong có chút vui vẻ nói:
- Đại ca, Bố Lan Ny của huynh đã đổ chưa?
Nghệ Lưu cười hắc hắc nói:
- Rất nhanh thôi!
Nghệ Phong trắng mắt nhìn, rất xem thường nhìn Nghệ Lưu nói:
- Đại ca, kỹ thuật tán gái của huynh càng ngày càng thấp, nhiều năm như vậy còn chưa tán đổ, không biết lúc trước vì sao huynh thông đồng được tới hoa khôi của Mạc Thành. Không phải là dùng kim tệ đánh đổ người ta?
- Ngươi nói bậy!
Nghệ Lưu trừng mắt nhìn Nghệ Phong, đối với Nghệ Phong nói xấu rất bất mãn, tuy mình cũng có lúc dùng tiền bạc cưa cẩm, nhưng đa số thời gian vẫn là dựa vào khuôn mặt anh tuấn này của mình.
Nghệ Phong xem thường nhìn Nghệ Lưu nói:
- Có bản lĩnh thì cưa đổ hoa khôi của đế đô cho ta xem?
Câu nói này nhất thời làm cho sắc mặt Nghệ Lưu có chút đỏ lên, hoa khôi của đế đô và Mạc Thành là hai đẳng cấp khác nhau, một trời một đất. Ánh mắt cùng kiến thức của hoa khôi Đế đô rất cao, muốn lừa dối đúng là rất khó.
Nghệ Lưu đánh trống lảng, ha ha cười nói:
- Hiện tại ta đã có Bố Lan Ny muội muội, ta sẽ không làm chuyện bắt cá hai tay. Được rồi, Nhị đệ, nghe nói gia gia đi tìm đệ?
Nghệ Phong nghe Nghệ Lưu nói sang chuyện khác, hắn cũng không có tính toán, hướng Nghệ Lưu nói:
- Lão gia hỏa kia có đi qua, ha ha, xem ta còn có giá trị lợi dụng mà thôi!
Nghệ Lưu nghe Nghệ Phong nói như vậy, hắn thở dài một hơi. Hắn cũng không cảm giác được một điểm thân tình trong Nghệ phủ, mình và Nghệ Phong chỉ là một công cụ có giá trị. Nghệ Lưu không có dũng khí như Nghệ Phong, có thể trực tiếp thoát ly gia tộc, thậm chí đối nghịch cùng gia tộc!
- Nhị đệ, đệ cẩn thận một chút! Gia tộc đã có kế hoạch bóp chết đệ từ trong trứng nước!
Nghệ Lưu bất đắc dĩ nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - truyentop.net
Nghệ Phong cười nhạt không ngớt, đây là thế gia sao, cư nhiên đã có kế hoạch giết mình rồi, may là mình không đáp ứng trở về, bằng không thì không biết làm sao!
Nghệ Phong nhàn nhạt nói:
- Kỳ thực ta vẫn nghĩ tới máu mủ tình thâm, cho dù bọn hắn mắng ta là phế nhân, coi ta là công cụ. Ta cũng sẽ không động thủ đối phó bọn họ trước.Ta đang đợi, chờ bọn hắn động thủ trước! Coi như là báo đáp bọn họ cho ta thân thể này! Cũng cho ta triệt để thất vọng đối với Nghệ phủ, gia tộc mà ngay cả đệ tử mình cũng có thể chém giết. Như vậy có khác gì cầm thú!
Nghệ Lưu nghe Nghệ Phong nói, hắn thở dài một hơi:
- Ở Nghệ gia không có thân tình. Nhị đệ cẩn thận một chút. Lần trước đại bá nói, hắn nhất định sẽ thu thập đệ!
Nghệ Phong vỗ vỗ bả vai Nghệ Lưu nói:
- Đại ca yên tâm đi! Bọn họ không động thủ là tốt nhất, nếu như động thủ thì đừng trách ta không khách khí! Được rồi, đại ca, bọn họ đang làm gì vậy?
Nghệ Phong đưa tay chỉ hai người trong sân.
Nghệ Lưu nói:
- Hai bọn họ quyết đấu vì để gia nhập Mãnh Hổ Môn!
- Mãnh Hổ Môn?
Nghệ Phong không hiểu hỏi.
Nghệ Lưu gật đầu nói:
- Mãnh Hổ Môn là tổ chức học sinh bài danh trước năm của học viện Trạm Lam, giống như Hoa Hạ bang là bài danh trước mười. Chỉ là Hoa Hạ bang so với Mãnh Hổ Môn lại kém xa vạn dặm. Đệ có thể nhất cử tiêu diệt Hoa Hạ bang, thế nhưng nếu như là Mãnh Hổ Môn mà nói, không biết đệ có thể còn sống trở về hay không!
- Thật sao?
Nghệ Phong kinh ngạc hỏi, lần trước Nguyên Trực nói học viện Trạm Lam có mấy tổ chức cường đại, thực lực hầu như có thể sánh ngang với các thế gia, lúc đó hắn còn cười nhạt, hiện tại xem ra thật là có chuyện như vậy.
Nghệ Phong nhìn ra hai người trong sân, thực lực ít nhất đạt tới Sư Cấp lục giai, thế nhưng cũng tranh nhau tiến vào Mãnh Hổ Môn, có thể thấy được cao thủ trong Mãnh Hổ Môn nhiều hay ít.
- Mãnh Hổ Môn lần này có ba danh ngạch thành viên. Hai cái đã cho nội bộ, chỉ có một cái mới để bên ngoài tranh đoạt! Tuy Mãnh Hổ Môn không có nhiều người như Hoa Hạ bang. Thế nhưng mỗi người đều là cao thủ, không có thực lực Sư Cấp ngũ giai, căn bản vào không được!
Nghệ Lưu có chút cảm thán nói.
Nghệ Phong nghe Nghệ Lưu nói, hắn hơi gật đầu, trong đầu cũng hiện lên lời Nguyên Trực nói lần trước. Hắn đã từng muốn mình ở học viện thành lập một tổ chức, thế nhưng mình cự tuyệt!
Hiện tại phủ đệ mình sắp sửa tu kiến, xác thực rất cần cao thủ, không thể nghi ngờ, học viện Trạm Lam không thiếu cao thủ. Nếu có thể để cho bọn họ vì mình sử dụng, thế lực của mình nhất định tăng mạnh.
Chỉ bất quá, học sinh dù sao cũng là học sinh. Bọn họ mặc kệ là kinh nghiệm còn là cái gì đều so ra kém cao thủ dùng đao thực thương thực bên ngoài. Đây cũng là nguyên nhân Nghệ Phong không muốn mời chào cao thủ trong học viện, bởi vì những này cao thủ tại có thể xưng vương xưng bá trong học viện, hay là đến bên ngoài nhìn thấy huyết mà bắt đầu nôn ọe. Mà chính mình cũng không nghĩ để thời gian lãng phí tại học viện.
- Nhị đệ! Đệ làm sao vậy?
Nghệ Lưu thấy Nghệ Phong bỗng nhiên trầm mặc, hắn không khỏi nghi hoặc hỏi.
- Ách! Không có việc gì!
Nghệ Phong cười cười, quay đầu nhìn về phía giữa sân, đáy lòng âm thầm tính toán.
Thực lực những học sinh này xác thực rất cao, nếu như có thể trải qua rèn đúc vì mình sử dụng mà nói, vậy thì hoàn mỹ.
Nghệ Phong nghĩ tới Cuồng Hổ, nam nhân kia vừa nhìn đã biết chính là người lớn lên trong máu tanh, nếu để hắn rèn luyện học sinh, nhất định có thể để cho bọn họ nhanh chóng trưởng thành? Sau đó để cho bọn họ tập luyện cùng người của Sát Lâu, nghĩ bọn hắn sẽ như ngọc thô mài sáng! Người của Sát Lâu, không có người nào không lớn lên trong đấu tranh máu lạnh!
Thời điểm Nghệ Phong âm thầm trầm ngưng, một thanh âm lại vang lên:
- Phong thiếu gia thấy hai cường giả quyết đấu vì tiến vào Mãnh Hổ Môn có gì cảm thán sao?
Nghệ Phong nhìn về phía thanh âm phát ra, đã thấy Nguyên Trực đi về phía hắn.
Nghệ Lưu thấy Nguyên Trực, hắn không khỏi sửng sốt, không nghĩ ra Nguyên Trực này hầu như có năng lực bước vào Thập Đại Bạch Kim của học viện sẽ đột nhiên đến nói chuyện với Nghệ Phong!
- Cảm thán? Ta thực không có cảm thán gì, ta xem hai người này đều rất mạnh, nếu như ta là lão đại của Mãnh Hổ Môn, ta sẽ tiếp nhận hết. Mà không phải như hắn giả bộ so đấu, để hai người sống chết với nhau!
Nghệ Phong cười cười nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.