“An Đình, cô chủ nhiệm gọi cậu xuống dưới phòng họp kìa.” Một cậu bạn cùng lớp vào nói với Dương An Đình. Khỏi cần nghĩ cũng biết là vì chuyện gì. Mới đi học có một ngày đã bị gọi xuống văn phòng rồi, có phải cậu bá đạo quá rồi không???
“Ừm. Mà… đường đến văn phòng như thế nào?”
“Cậu ra hành lang, rẽ xuống tầng dưới sau đó rẽ phải đi thẳng một đoạn đến toà nhà khối 11 sau đó rẽ trái đi vòng ra sau là thấy.”
“Ồ, cảm ơn.”
“Thực ra nghe có vẻ không nhiều lối rẽ lắm thì phải, có thể đi được” Dương An Đình nghĩ.
Xong cậu đi y trang như lời chỉ dẫn. Nghĩ chắc lần này mình đi đúng đường rồi ha, trường này làm gì xây nhiều toà nhà thế không biết. Mỗi khối một toà, lại còn tòa dành riêng cho giờ thực hành các môn, còn có toà cũ chưa đập để chứa đồ, lại còn tòa dành cho thể dục thể thao, lại còn toà văn phòng dành cho giáo viên cậu còn chưa nhìn thấy đâu, nói chung là rất nhiều tòa. Đi đúng một hồi theo chỉ dẫn cuối cùng cậu cũng tới nơi, nhưng mà là tới… Nhà vệ sinh??? “Ủa, văn phòng đâu, mình đi đúng rồi mà ta?” Dương An Đình đăm chiêu suy nghĩ sau đó đi theo con đường “ các cụ mách bảo” đi vòng vòng, vẫn chưa thấy đường về. Thật muốn khóc mà. Đang lúc đứng lại suy nghĩ, bỗng một bàn tay đằng sau vỗ vai cậu:
“Này, không phải cậu xuống văn phòng à, sao còn ở đây?”
Đang đứng bỗng có người vỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/meo-nho-noi-quau-that-dang-yeu/2825649/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.