Sáng hôm sau như thường lệ Dương An Đình ngồi vào bàn ăn như mọi ngày. Lê Diệp luôn miệng nhắc hai đứa con chú ý mặc ấm đừng để cảm lạnh, nhất là Dương An Đình, đoạn thời gian này cậu rất dễ bị ốm. 
"An Đình, tuần sau sinh nhật con rồi có đặc biệt muốn cái gì không?" 
Mẹ cậu không nhắc thì cậu cũng không để ý vậy mà tuần sau đã đến sinh nhật cậu rồi. 
Cả bàn ăn đang im lặng, một lúc Dương An Đình mới lên tiếng, "Không ạ, hiện tại con chưa muốn gì?" 
Hồi còn nhỏ mỗi lần sinh nhật cậu đều rất vui, bố mẹ sẽ dẫn cậu đi chơi thật nhiều, ăn những đồ ăn thật ngon, rồi cùng nhau thổi nến, đặc biệt năm đó cậu gặp được anh. 
Chiếc khăn chưa kịp trả lại cậu vẫn luôn trân quý như báu vật của mình. 
Khi còn một mình mẹ, tình cảnh có chút khó khăn nhưng mỗi năm cậu đều có bánh sinh nhật, cậu vẫn cảm thấy thật ấm áp. 
Sau này khi Lê Diệp tái hôn cha dượng ngỏ ý muốn tổ chức một bữa tiệc sinh nhật cho cậu, nhưng suy cho cùng cậu với thân phận con riêng của vợ lẽ cùng không thích hợp cho lắm. 
Cậu vẫn luôn không thích lới dị nghị dèm pha bên ngoài nên thẳng thừng từ chối, mặc dù vậy nhưng mỗi năm Lê Diệp đều làm bánh sinh nhật cho cậu, cậu cũng cảm thấy như vậy là đủ rồi. 
"Vậy chúng ta làm một bữa tiệc gia đình nhỏ đi." Trần Kiến Văn* lên tiếng đề xuất, ông vẫn luôn biết đứa nhỏ này 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/meo-nho-noi-quau-that-dang-yeu/2825612/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.