Mặc dù ấn tượng củacô về cô công chúa kia chẳng có gì tốt đẹp, nhưng Tô Di vẫn muốn ra taytrợ giúp bọn họ lần này. Cô sẽ không vì một người mà bàng quan với cảtinh cầu. Nhưng cô tuyệt đối không thể để mặc bọn họ đẩy mình tới trướcmặt Mạnh Hi Tông được.
Nguyệt Mặc ôm Tô Di lên một chiếc kiệumềm, một nhóm kiệu phu lực lưỡng, tráng kiện vững vàng khênh họ tới chỗđậu Báo Săn nằm sâu trong khu rừng. Tô Di chỉ cảm thấy cơ thể mình chưabao giờ mệt mỏi đến vậy, rất nhanh cô đã chìm vào giấc ngủ say dưới sựrung lắc đều đều của chiếc kiệu. Đến khi tỉnh lại, cô vẫn thấy mình đang nằm trong vòng ôm vô cùng ấm áp và kiên cố. Cô hết sức ngạc nhiên,ngẩng lên nhìn, đôi mắt đen láy của Nguyệt Mặc gần ngay trong gang tấc,thấp thoáng trong đó còn pha chút ngượng ngùng.
“Suýt chút nữa cô đã ngã xuống kiệu rồi!” Anh ta giải thích.
Tô Di gật đầu, biết người cổ đại rất coi trọng việc nam nữ thụ thụ bất thân nên cô cũng không có ý định thắc mắc thêm nữa.
Chỉ là hy vọng người đàn ông này ngàn vạn lần đừng nảy sinh ý nghĩ muốnđược chịu trách nhiệm với cô. Cô nói: “Ừm, ở thế giới kia, nam nữ giúpđỡ nhau là chuyện rất đỗi bình thường.”
Nguyệt Mặc gật đầu, vương cánh tay dài ôm ngang người cô rồi bước xuống kiệu.
Lần thứ hai trở lại Báo Săn, Nguyệt Mặc đặt Tô Di ngồi xuống vị trí lái, cô giả vờ lơ đãng hỏi: “Ám khí của tôi đâu?”
Nguyệt Mặc phủi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/meo-hoang/3015592/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.