Mặt trời chói chang nhô lên cao, rừng cây cô tịch, hoang vắng. Một con ngựa đen đang được buộc ở một gốc cây đại thụ.
Tô Di ném chiếc ba lô lên yên, phóng người lên ngựa, quay đầu, chìa tay ra. “Lên đây”
Nguyệt Mặc vốn đi ngay phía sau cô, khập khiễng bước ra khỏi sơn động, thấythế liền trầm mặc trong giây lát rồi nói: “Đa tạ ý tốt của cô nương!”Nói xong cũng không dựa vào sự giúp đỡ của cô, hai tay khẽ đặt lên lưngngựa, nhấn một cái, chiếc chân bị thương được nhấc bổng lên hết sức nhẹnhàng.
Lúc này, Tô Di đã tin tưởng anh ta có “võ công” thực sự,mặc dù việc này thật không sao tưởng tượng nổi, hơn thế, còn vượt rakhỏi phạm vi khoa học mà cô có thể hiểu được. Dọc theo con đường núi nhỏ hẹp và tĩnh mịch, hai người im lặng di chuyển, chỉ có tiếng vó ngựa“lộp cộp” khẽ vang lên.
Một lát sau, Nguyệt Mặc phá tan bầu không khí yên ắng, nói: “Tô cô nương, lát nữa chúng ta chắc chắn sẽ gặp những người tới chi viện tại hạ. Hôm nay, lúc tỉnh lại trong rừng cây, tại hạ đã liên lạc được với vài vị hiệp khách khác. Vì sự an toàn của Tô cônương, tại hạ cho rằng chỉ cần một mình công chúa điện hạ biết thân phận thật của cô là đủ, đối với những người khác, tại hạ sẽ nói cô nươngchính là người cứu tại hạ.”
Tô Di: “Được!”
Tên Nguyệt Mặcnày mặc dù có chút cổ hủ, ngây thơ nhưng lại rất dũng cảm và thận trọng. Đi được khoảng mười phút, quả nhiên nghe thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/meo-hoang/3015590/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.