Trên bầu trời trong xanh biêng biếc, hơn hai mươi chiếc Báo Săn dàn trậnhình quạt, chia thành các đội, bay xẹt qua thành trì với tốc độ như vũbão. Tia lửa vàng óng ánh vạch thành những đường sáng mỹ lệ giữa đấttrời, cuối cùng rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng nổ rền vang. Trong biển lửa, cả thành trì nhốn nháo tiếng người khóc lóc thê lương.
“Bọn họ muốn làm gì vậy?” Lồng ngực Nguyệt Mặc phập phồng kịch liệt, cơ hồhận không thể xông lên, lấy máu thịt của mình ngăn trở đạn pháo.
“Dàn quân tấn công kiểu này có thể giảm thiểu một cách tối đa tổn thất chodân chúng dưới mặt đất.” Tô Di đáp. “Yên tâm, bách tính sẽ không bịthương vong nhiều đâu.”
Lướt qua nóc nhà, đường núi, rừng cây,khoảng cách càng lúc càng xa theo chân Nguyệt Mặc, tựa lướt gió đạp nước mà đi. Chẳng mấy chốc, hai người đã gần tới được sơn động cất giấu BáoSăn.
“Chúng ta chờ bọn họ đổ bộ xuống mặt đất.” Nguyệt Mặc lạnh lùng nói.
Tô Di hiểu rõ ý định của anh ta, tiếng huýt sáo ban nãy chắc chắn là đểtriệu tập đội quân. Đám cao thủ võ lâm này đã chuẩn bị sẵn sàng, quyếtsống mái một phen với bọn xâm lăng. Nhưng Mạnh Hi Tông sao có thể dễdàng để kế hoạch cận chiến của bọn họ được thuận lợi diễn ra, chỉ sợ gặp bất cứ lực lượng kháng cự nào, anh ta cũng sẽ dùng hỏa lực từ xa tiêudiệt.
“Như vậy là lấy trứng chọi đá!” Tô Di thẳng thắn nói sựthực, “Tôi tin chắc rằng từ lúc đổ bộ đến khi hoàn toàn chiếm lĩnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/meo-hoang/3015594/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.