Người đàn ông nao đó ôm lấy cô mãi không buông, ở bên tai thì thầm:
" Bảo em gọi ta là anh thì em không muốn, nhưng lại chủ động gọi thân cận của ta, gọi cũng ngọt thật đấy\~".
Cái tên này bị cái gì vậy? Cô ghét hắn nên đương nhiên không muốn nghe theo lời hắn, còn về Lương Tri, cô xưng hô như thế là phép lịch sự thôi, không gọi như thế thì gọi là gì đây?
Tiểu Hắc có chút khó chịu mà phản kháng:
" Thả ra, có gì thì nói đi, đừng động tay động chân".
" Hửm, vậy thì hôm qua ai động tay động chân với ta trước?".
Gương mặt cô đỏ lên, vừa tức vừa ngượng, đôi mắt màu nâu nhìn ngó khắp nơi chỉ sợ có người thấy được:
" Ngươi... đứng ở nơi này ôm ấp còn ra thể thống gì nữa, mau thả ra".
Ở trước cổng dinh thự chỉ cần có ai đó đi ngang qua thì sẽ thấy hết tất cả, cô không muốn bị gán ghép với cái tên điên này đâu!!!
Xích Diễm kề môi sát tai cô, thổi hơi:
" Ta chính là muốn để cho người khác nhìn thấy, nhìn thấy rồi mà còn dám tiếp cận em thì ta tiễn về chầu ông bà luôn một thể".
" Ngươi nổi điên cái gì, bỏ ra".
Tam hoàng tử buông ra, tay chắp sau lưng ưỡn ẹo nói:
" Hứ! Hôm qua em ôm ta để cho em mặc sức làm, vậy mà ta chỉ mới làm có một cái em lại bảo tránh ra, công bằng ở đâu\~".
Tiểu Hắc không muốn đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/meo-hoang-nho-cua-tam-hoang-tu/2893222/chuong-50.html