Xích Diễm nhìn cô với ánh mắt long la long lanh, lấp la lấp lánh hệt như con chó tự hào vì làm được việc có ích cho chủ nhân, nhưng trời biết đất biết, ai cũng biết là giờ phút này cô chỉ muốn chém hắn ngay tại đây.
Chỉ có tam điện hạ là không biết.
Người đàn ông nhìn tiểu thư phủ thái sư đang đứng ở dưới, ánh mắt chẳng hề có lấy một chút hảo cảm, không do dự mà nói thêm:
" Mong tiểu thư đừng có nói những lời khó nghe đối với sủng phi của ta".
Tiểu Hắc chịu không được, nhanh chóng lên tiếng:
" Tam điện hạ nói đùa rồi, tôi đúng là vì có tội cho nên mới đến đây...".
Hắn chen lời không cho cô nói hết câu, trực giác của Tiểu Hắc khi đó cảm thấy câu tiếp theo mà hắn nói chắc chắn sẽ khiến cho cô bùng nổ. Và tất nhiên cảm giác đó vô cùng đúng.
Xích Diễm nhìn về phía cô, mỉm cười:
" Đúng, tội của em rất nặng... tội gây. thương. nhớ\~".
Tên khốn này, cô băm vằm hắn ngay bây giờ có được không? Dù không thể trở về Đế Quốc rồi có khả năng cao bị lưu đày nhưng giờ đây lý trí của cô đứt đoạn rồi, chém hắn trước rồi tính tiếp có được không?!!!
Tiểu Hắc đưa tay muốn rút đao theo thói quen thì chợt phát hiện vũ khí không còn, lúc này cô mới chợt nhớ ra thanh đoản kiếm phóng vào mặt hắn còn chưa lấy lại, bị cái tên điên đó coi là tính vật định tình rồi tịch thu mất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/meo-hoang-nho-cua-tam-hoang-tu/2893218/chuong-52.html