Người đàn ông ngồi ở đại điện vuốt ve cằm của báo cưng, nhìn xuống đứa em gái đang đứng ở dưới với gương mặt bẽn lẽn trong lòng dâng lên dự cảm không tốt.
'' Hoàng muội hôm qua bị làm cho kinh sợ mà hôm nay vẫn đến nơi này thực là hiếm thấy'',
Xích Hương Hương vén tóc mai, cúi đầu rồi thỏ thẻ:
'' Đúng là đã bị doạ một phen, nhưng sống trên đời có ơn phải báo, em mang lễ vật đến để đền đáp ơn cứu mạng''.
Nói xong, thập tam công chúa ngại ngùng nhìn về phúa hộ vệ đến từ Đế Quốc, nhưng chưa được vài giây liền cúi mặt.
Ánh mắt thẹn thùng, má đỏ ửng, cử chỉ nhỏ nhẹ, giọng nói dịu dàng...
Xích Hương Hương bình thường vẫn như thế, nhưng tại sao lúc này lại mang đến cho hắn cảm giác rất lạ?
Linh cảm mách bảo, cần phải đề phòng.
Xích Diễm nhìn sang Tiểu Hắc đang đưang cách mình không xa, chỉ thấy cô khá vui vẻ mà đáp:
'' Chỉ là việc nhỏ, công chúa đừng quá câu nệ''.
'' Ừm... ta có thể... gọi cậu là Tiểu Hắc không?''.
Hộ vệ cười cười:
'' Đương nhiên có thể''.
'' Thật sao?''.
'' Được một người xinh đẹp như công chúa coi trọng, ta cảm kích không hết''.
Xích Hương Hương đỏ mặt, dường như muốn nói gì đó nhưng lại cúi đầu mà tủm tỉm cười. Gương mặt của tam điện hạ đanh lại, không biết nên nói gì trước khung cảnh trước mặt.
Hắn nhìn chăm chăm vào cô gái đang nói chuyện vui vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/meo-hoang-nho-cua-tam-hoang-tu/2893217/chuong-53.html