Đêm đó cô vui vẻ tràn đầy, dự định sẽ đi ngủ sớm để ngày mai rời khỏi nơi này.
Tiểu Hắc đi vào phòng với nụ cười trên môi, mở cửa liền thấy con báo đang nằm trên giường của mình dùng móng vuốt mà cào rách nệm.
'' Khả Diệu, dừng lại ngay'' - Cô vò đầu bức tóc mà thét lớn.
Con báo đúng là có dừng lại, nhưng nó dừng lại nhìn cô một cái rồi tiếp tục cào, thản nhiên xem giường ngủ của cô là cái bàn cào móng.
Nhìn bông ở bên trong bay ra hệt như những đám mây trắng bồng bềnh mà Tiểu Hắc xám mặt, cô vẫn tiếp tục lên tiếng:
'' Tao bảo dừng lại, có nghe không!!!''.
Đương nhiên nó không nghe, cào còn chưa đủ, nó bắt lấy những miếng bông trắng như tuyết.
Với thân hình chuẩn báo thì chỉ cần vài cú nhảy liền khiến cho cái giường gãy mất.
Tiểu Hắc hít sâu rồi thở ra đầy bất lực, tiếp đó đóng cửa đi ra ngoài.
Khả Diệu nhìn một cái rồi lại tiếp tục nghịch.
Nhân loại kia, bổn báo nghe lời ngươi trước mặt người ngoài đã là nể mặt lắm rồi\~
Tiểu Hắc đi trên hành lang, tâm trạng bực dọc và khó hiểu. Rõ ràng hôm qua nó vẫn còn nghe lời cô kia mà, sao bây giờ lại cho cô ăn bơ thế này?
Đi được một đoạn thì trước mặt liền có một bóng dáng to lớn cản ngang, Tiểu Hắc vẫn trưng ra gương mặt khó ở mà nhìn, dường như đang muốn nhắc nhở ' tâm trạng không vui chớ có động vào'.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/meo-hoang-nho-cua-tam-hoang-tu/2893212/chuong-54.html