Xích diễm vẫn ôm chặt cô gái nhỏ trong lòng, hắn vứt hết liêm sỉ dụi dụi vào người cô, tuy rằng đang nói với Xích Hương Hương nhưng lại liếc xéo Lương Tri một cái:
" Ai cho muội tự tiện vào đây?".
Anh bất lực thở dài rồi đáp lại:
" Bá tước Hàn Cảnh Nghiên đến chỗ của công chúa mãi không chịu đi, vì cảm thấy người đó quá dai dẳng cho nên công chúa mới đến nơi này trốn ạ".
Xích Hương Hương lườm anh nhưng cũng không phản biện gì, vì điều anh nói hoàn toàn là sự thật.
Cái tên Hàn Cảnh Nghiên ấy thực sự cứ như âm hồn bất tán vậy, bám dính mãi không buông, vì không còn đường nào khác, buộc lòng thập tam công chúa chỉ có thể đến nơi này nương nhờ.
Xích Diễm nhìn hoàng muội của mình một chút rồi xoay đi:
" Kệ muội chứ, việc của ,uội thì hãy tự giải quyết đi, trốn tránh cũng chẳng phải giải pháp lâu dài đâu".
" Nếu như huynh đuổi tên đó đi giúp thì muội đảm bảo sẽ không đến đây làm phiền".
" Việc của muội liên quan gì đến ta?".
" ............".
Nói thì nói như thé, nhưng Xích Diễm ném chuột sợ vỡ bình, đương nhiên không muốn giây phút bên cạnh người thương bị đứa em gái này phá hỏng, âm thầm ngăn cản Hàn Cảnh Nghiên tìm đến Xích Hương Hương.
Thập tam công chúa giữ lời hứa không đến dinh thự quá nhiều lần, nhưng ngược lại sẽ hẹn Tiểu Hắc đi chơi. Cũng may những lúc đó tam hoàng tử đang bận, nếu không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/meo-hoang-nho-cua-tam-hoang-tu/2893118/chuong-106.html