Đối với câu hỏi này của cô, người đàn ông khẽ cười:
" Đương nhiên anh cũng từng sợ thả em đi rồi thì em sẽ không bao giờ trở lại, nhưng so với việc đặt em vào nguy hiểm thì anh thà để em đi. Vết thương trên cơ thể của em cũng do anh gián tiếp gây ra, nếu như anh không quá tự tin vào bản thân, phái thêm người bảo vệ em thì có lẽ không xảy ra việc như thế".
Hắn nắm lấy cổ tay của cô, nâng niu in lên đó một nụ hôn:
" Nhưng có vẻ như ông trời không phụ lòng người nhỉ? Lúc anh đang đấu tranh nội tâm đến mức không ngủ được thì khi trở lại phòng liền thấy em ở đó".
Tiểu Hắc thu tay lại rồi tặng cho hắn một cái lườm, Xích Diễm cười rồi tiến sát đến, hỏi:
" Em thích anh từ khi nào thế, giấu kỹ đến mức anh hoàn toàn không biết?".
Cô cũng không biết bản thân đã có tình cảm với hắn từ khi nào, nhưng chắc chắn không phải cái lúc hắn táy máy tay chân với mình.
Người đàn ông nằm lên người cô, tận hưởng ôm lấy, Tiểu Hắc tặc lưỡi:
" Nói chuyện cho nghiêm túc đi, việc của Mễ Lộ là sao?".
Người đàn ông lười biếng nhắm chặt mắt nhưng vẫn cố mà đáp lời:
" Việc này thì chỉ là anh suy đoán thôi".
" ..........".
Nhìn hắn chẳng khác Khả Diệu, cứ chui rút vào trong người cô.
Tiểu Hắc nhớ lại ngày cô bị Xích Hoan giam vào trong hầm ngục, ban đêm và ban ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/meo-hoang-nho-cua-tam-hoang-tu/2893111/chuong-107.html