Chẳng biết được cuộc trò chuyện đó đi về đâu, khi hắn bước ra khỏi căn phòng thì Xích Đế trầm ngâm ngồi đó một lúc lâu.
Tam hoàng tử trong lòng đã quyết, hắn sẽ tiến về phía trước không hối hận.
Trong đêm khuya thanh vắng, tại một mật thất tăm tối, một cô gái với gương mặt kiều diễm nhưng lại lem luốt được đưa đến, cô bị ném ngã xuống đất không thương tiếc liền thét lên một tiếng than đau.
Từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ cô phải chịu đựng sự sỉ nhục này, Mễ Lộ nhìn bộ váy mới toanh đang mặc trên người dính bùn đất bẩn thỉu thì không nhịn được mà gào to:
" Áo của ta".
Dù bị bắt đi nhưng cô ta chẳng hề sợ hãi vì đang bận thương tiếc bộ quần áo đẹp.
Người đàn ông ngồi ở giữa căn phòng nhìn cũng chẳng thèm nhìn lấy một cái, để mặc cho tiểu thư thái sư đang làm loạn, đến khi Mễ Lộ bình tĩnh lại ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Xích Diễm đang ngạo nghễ bắt chéo chân nhìn chăm chăm vào mình.
Đương nhiên cô ta khá ngạc nhiên nhưng rất nhanh liền tỏ vẻ yếu đuối:
" Diễm... đám... đám người này đột nhiên bắt em đến đây, họ là người của anh sao, anh... anh hiểu lầm gì đó rồi có đúng không? Em sợ quá".
" Ta không hiểu lầm" - Xích Diễm gương mặt lạnh tanh, ánh mắt của hắn chẳng hề có lấy một tia tình cảm, nhẹ nhàng xoa xoa viên đá quý đính trên chiếc nhẫn đang đeo ở ngón tay trỏ rồi nói thêm:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/meo-hoang-nho-cua-tam-hoang-tu/2893108/chuong-108.html