Tiếng vỗ tay reo hò chúc phúc cho đôi vợ chồng "cưới lần hai". Mọi người chứng kiến đều đã sụt sùi nước mắt. Tiêu Yến nhìn về phía ba mình mỉm cười, nụ cười tươi tắn và hạnh phúc nhất mà trước nay cô chưa từng có.
Ý Nhu và Lục Triết Diễn cũng đến, hai người họ bước lên chúc mừng cho cô. Nhìn Ý Nhu cười mà mắt không cười, Tiêu Yến thấy có chút đau lòng cho cô ấy.
"Yến Yến! Chúc hai người trăm năm hạnh phúc."
Lục Triết Diễn đứng bên cạnh, đôi mắt nhìn cô trong bộ váy cưới với nụ cười rạng rỡ, anh biết cô đang rất hạnh phúc. Đoạn tình cảm chỉ có một người yêu đó anh cũng buông bỏ được rồi. Nhớ lại hết tất cả mọi chuyện, hoá ra lại chỉ càng thêm đau lòng. Nhưng may mắn thay, Chúa đã ban cho anh một người con gái vô cùng tốt.
"Chúc hai người hạnh phúc. Hàn Thước, lần này anh phải nắm tay cô ấy cho thật chặt."
"Tất nhiên rồi. Cảm ơn anh, bác sĩ Lục!"
Lục Triết Diễn nắm tay Lâm Ý Nhu, cái nắm tay dịu dàng nhất mà anh dành cho cô. Hai người xoay lưng bước đi, Tiêu Yến nhìn theo rồi nở nụ cười mỉm.
Một bóng người nhỏ nhắn hoà lẫn trong đám đông xông tới, một tia sáng loé lên hướng về phía Tiêu Yến đang đứng. Trước khi mũi dao nhọn đâm vào bụng Tiêu Yến thì kẻ kia đã bị anh đạp cho văng ra xa. Bóng người nhỏ nhắn đau đớn ôm bụng ngồi dậy, đôi mắt đỏ ngầu nở nụ cười như điên như dại nhìn anh.
"Tiêu Yến! Thứ mà tao không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/meo-cung-cua-anh/778534/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.