"Vậy có mê hoặc được anh không?" "Tiêu Yến..." "Thời gian không có em bên cạnh, anh đã làm gì với ai rồi?" "Anh mắc bệnh sạch sẽ, không sài đồ lung tung." "Dẻo miệng." "Em có nghe câu này chưa?" "Câu gì?" "Xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng..." Anh lật người nằm lên cơ thể mảnh mai của cô. Ánh mắt nhìn cô đầy dục vọng, hai năm...Hai năm rồi anh không hề động đến một người phụ nữ nào khác. Sự kiềm nén bao lâu nay giờ lại chỉ vì mấy lời nói của cô mà hoàn toàn sụp đổ. Đúng là người xưa nói đúng, anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Tiêu Yến vòng tay ôm cổ anh, ánh mắt nhìn anh đầy dụ hoặc. Anh cuối xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi cô, từng chút từng chút một. Hai đôi môi chạm vào nhau, anh chậm rãi mà mút lấy bờ môi ngọt ngào của cô. Đã quá lâu không ân ái, chỉ vài động tác thế này cũng khiến cho ngọn lửa tình trong lòng hai người bùng lên dữ dội. Tiêu Yến cảm nhận được nhiệt độ trên người anh đang mỗi lúc một nóng hơn. Thứ ấm nóng dưới thân cũng đã thức giấc, nó cứng rắn chạm vào nơi nhạy cảm nhất của cô. "Hàn.. Thước..." "Hửm?" "Em... Nhớ anh." "Nhớ như thế nào?" "Nhớ tất cả mọi thứ của anh." Yết hầu của Hàn Thước chuyển động, anh lại hôn cô, nụ hôn cuồng nhiệt nóng bỏng nhất. Môi lưỡi hai người hoà vào nhau, Tiêu Yến ôm chặt lấy anh, hơi thở trở nên vô cùng gấp gáp. Bàn tay to lớn của Hàn Thước kéo chiếc áo ngủ xuống, để lộ ra bờ vai mảnh khảnh với xương vai xanh quyến rũ. Anh rời khỏi môi cô, hôn lên má cô, hơi thở nặng nhọc phả vào tai cô thì thầm những lời ong bướm... "Tiêu Yến, anh yêu em..." "Em cũng yêu anh..." "Tiêu Yến, suốt đời này em chỉ có thể nằm dưới thân anh, chỉ có thể làm người phụ nữ của Hàn Thước này mà thôi." Đôi môi mỏng cúi xuống cắn nhẹ vào cổ cô một cái, nơi đó liền đỏ lên hiện rõ dấu vết ái muội của anh để lại. Anh hôn cô thật nhẹ nhàng, từ chiếc cổ trắng ngần đến xương vai xanh quyến rũ. Mỗi một nơi anh hôn đều khiến Tiêu Yến run rẩy không thôi. Chiếc váy ngủ bị anh cởi ra rồi vứt xuống sàn nhà một cách không thương tiếc. Anh hôn lên một bên ngực căng tròn của cô, tay đưa lên xoa nắn một bên còn lại. Tiêu Yến cong người lên đón nhận sự kích thích từ bàn tay và môi lưỡi anh mang lại, miệng nhỏ khẽ rên lên những âm thanh kích thích lòng người. Người ta nói trên đời này chẳng có thứ gì có thể ngọt ngào hơn tình yêu, cũng không có cảm giác nào khiến người ta quyến luyến giống như cảm giác nếm trái cấm. Sự rung động của hai trái tim và sự hoà quyện của hai cơ thể sẽ tạo nên loại mật ngọt nhất trên thế gian này. Tiêu Yến bị anh kích thích đến run rẩy, cả cơ thể cứ bức rức mãi không thôi. Hai "ngọn đồi núi" hùng vĩ bị anh dày vò đến săn lên. Cảm giác khi lưỡi anh li*m m*t viên trân châu đỏ khiến cô cảm thấy vô cùng dễ chịu. Anh hôn hết bên này đến bên kia, bàn tay to lớn cũng không ngừng ve vuốt cơ thể cô, lần mò xuống dưới tìm đến nơi nhạy cảm nhất. "Đừng mà..." Anh ngước lên nhìn gương mặt đỏ ửng của cô, bàn tay hư hỏng lại cứ xoa xoa nơi tư mật ẩm ướt. Anh hôn dần lên cổ, chiếc lưỡi tinh quái li*m nhẹ lên vành tai của cô. Hơi thở nóng bỏng phả ra, anh hỏi cô với một giọng khàn đục. "Hối hận rồi sao?" "Ưm... không..." "Dù em có hối hận thì cũng đã muộn rồi." Đã chọc ghẹo anh rồi thì cô phải biết bản thân sẽ không còn đường lui nữa. Vậy nên...đừng hòng hối hận. Hàn Thước tách hai chân cô ra, vật thể cứng rắn, nóng bỏng của anh tìm tới nơi hang động ẩm ướt mà chui vào. Nơi đó của Tiêu Yến đã lâu không dùng tới, giờ bị anh đ*m vào thì liền có chút đau. "Nhẹ thôi..." Cô vùi mặt vào lòng anh, giọng nói phát ra giống như âm thanh của một con mèo nhỏ càng khiến cho anh thêm kích thích. Anh cúi người xuống hôn lên môi cô. "Sẽ hết đau ngay thôi..." Phần thân dưới bắt đầu vận động nhẹ nhàng. Anh cứ đ*m vào rồi r*t ra, từng chút từng chút thật từ tốn. Cảm giác kh*t kh*a bên trong cô khiến anh muốn điên lên, từng thớ thịt ấm nóng cứ siết chặt lấy thứ to lớn kia của anh làm cho nó vô cùng khó chịu. Anh cắn nhẹ vào vai cô, thì thầm mấy câu khiến người ta đỏ mặt. "Thật kh*t. Tiêu Yến, thoải mái không?" "Ưm...đừng có hỏi nữa..." Thật là ngại chết đi được. Cảm giác bị xâm nhập đã khiến cô khó chịu lắm rồi vậy mà anh lại cứ không ngừng kích thích cô. Khoé môi ai đó nở nụ cười xấu xa, phần hạ thể cũng bắt đầu ra vào một cách mạnh bạo hơn. Cả căn phòng ngập trong sự ái muội. Trên chiếc giường rộng lớn, hai cơ thể quấn quýt nhau không rời. Tiếng da thịt va chạm vào nhau, tiếng hơi thở gấp gáp của anh, tiếng rên rỉ khoái lạc của cô khiến bầu không khí càng trở nên nóng bỏng. Cô bấu chặt vào lưng anh, miệng nhỏ liên tục phát ra những âm thanh khiến người ta động lòng. "Ưm...Dừng lại...đừng..." "Tiêu Yến, có thoải mái không?" "Ưm...có...a... rất... rất thoải mái..." "Thích không?" "T...Th... Thích..." "Em thật đúng là rất mê người..." Chẳng biết cơ thể bị anh dày vò bao nhiêu lần, cô chỉ cảm thấy tứ chi rã rời, một chút sức lực cũng không còn. Vậy mà...anh vẫn còn muốn cô. "Hàn Thước, em không chịu nổi nữa." "Ráng thêm một chút..." "Anh thật là đáng ghét...Á..." Anh đ*m vào một cái thật mạnh khiến cô đau mà kêu lên. Nhìn gương mặt nhễ nhại mồ hôi của cô mà cảm thấy vô cùng thoả mãn. Từng dòng t*nh d*ch nóng bỏng b*n vào bên trong cô, cơ thể anh nằm lên người cô, vòng tay ôm cô siết chặt. Cơn hứng tình qua đi, anh dịu dàng hôn lên trán cô, nói với cô mấy lời chân thành cảm động. "Yêu em chính là điều khiến anh cảm thấy hạnh phúc nhất!" "Yêu anh." Anh ôm cô đi vào phòng tắm, cả hai vệ sinh sạch sẽ rồi lên giường đắp chăn. Nằm trong lòng anh, cô cảm thấy tất cả mọi thứ đều giống như một giấc mơ. Nhân sinh như mộng, liệu khi cô nhắm mắt ngủ đi và khi cô thức dậy, có khi nào mọi thứ đều sẽ trở thành hư không? "Có khi nào mọi thứ chỉ là một giấc mơ hay không?" "Em cảm thấy mình đau chưa đủ sao? Hửm!" "Hừ! Anh chẳng lãng mạn một chút nào." "Còn lãng mạn nữa thì anh sợ ngày mai em không thể bước xuống giường được." "Xì! Cút!" "Đây là nhà anh!" "Tránh ra, đừng có động vào người tôi. Không phải có rất nhiều người muốn ở bên cạnh anh sao? Đi mà tìm họ." Cô giận dỗi đẩy anh ra, cơ thể nhỏ nhắn xoay người nằm quay lưng lại với anh. Hàn Thước mỉm cười cưng chiều nhìn cô, anh lại mặt dày mà nhích tới ôm cô từ phía sau. Hơi thở nóng bỏng phả vào gáy cô, anh cắn nhẹ lên đó một cái. "Cả đời này, anh chỉ có mình em là đủ." "Dẻo miệng." "Ngoan! Ngủ đi!" Đêm xuân tiêu của anh và cô cứ như thế mà trôi qua. Cô gối đầu lên tay anh rồi chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng đêm nay đã thôi không còn khuyết nữa...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]