Hy Y mở cửa đi ra ngoài khu vườn nhỏ. Ở đó Tiêu Yến trồng đầy những đoá lưu ly. Ngồi trên chiếc xích đu dưới mái hiên nhà, Hy Y nhè nhẹ đung đưa đôi chân không được dài của mình, ánh mắt ngước nhìn lên bầu trời. Ánh trăng không tròn nhưng lại sáng đến lạ, trải qua một trận mưa sao băng, bầu trời đêm lại trở về với vẻ tĩnh lặng vốn có. Chỉ có vầng trăng khuyết là vẫn treo mình vắt vẻo trên nền trời đêm mà thôi.
Văn Thành đứng dựa mình vào tường, đôi mắt si mê nhìn về cô gái nhỏ. Khi cô bước xuống giường thì anh đã bị đánh thức rồi. Bước chân chầm chậm đi về phía cô, đôi môi nở ra một nụ cười đầy cưng chiều. Cô gái nhỏ này khiến anh càng nhìn lại càng thấy đẹp, càng nhìn lại càng thấy yêu thích. Phải chăng đây là sức mạnh của tình yêu.
"Sao lại ra đây?"
"Không ngủ được. Tôi làm anh thức giấc sao?"
"Không có, chỉ là thấy khát."
Văn Thành đưa tay vén vài sợi tóc dính trên gương mặt kiều diễm kia. Anh nheo mắt nhìn cô, cô gái này chắc chắn là một tiểu hồ ly. Tiểu hồ ly không cần mê hoặc cũng khiến cho anh tự mình chui đầu vào lưới. Cái lưới tình mà có lẽ cả đời này anh tình nguyện không bao giờ muốn thoát ra.
"Không lạnh sao?"
"Có một chút."
"Trễ rồi! Ngủ đi."
Anh kéo tay cô đi vào trong nhà rồi cẩn thận khoá cửa. Hy Y đi theo bước chân anh mà trái tim cứ nhảy loạn cả lên. Cảm giác này... biết phải nói thế nào đây.
Đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/meo-cung-cua-anh/778516/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.