Không biết tại sao anh lại không muốn nhìn thấy bộ dáng uể oải của tiểu miêu nhãi con.
Ấu tể miêu ô tộc đều nói là thích đi đến nơi đó.
Ngay cả bản thân báo đen cũng...
Trong đôi mắt lục hiện lại vài phần u ám không rõ, nhưng anh rất nhanh đã thu liễm chúng, cúi đầu liếm liếm trán ấu tể, trầm giọng nói: "Ta mang ngươi qua đó."
Thiệu Dĩ Ninh không phản đối --- kỳ thật bây giờ cậu cũng không muốn quay lại đàn sư tử lắm, cậu cảm thấy cảm xúc hiện giờ của mình có chút không tốt.
Có lẽ nên dùng buổi tối hôm nay để sửa sang lại tâm trạng, buổi sáng ngày mai tới, thì sẽ là một ngày mới. Nhưng bây giờ, suy nghĩ của cậu có chút loạn.
Mèo con ngoan ngoãn quỳ rạp trên mặt đất, chờ báo đen tới ngậm sau cổ cậu. Nhưng báo đen bỗng dừng lại động tác, đè thấp thân thể, thấp giọng nói: "Ngươi... ngươi có phải là không thích ta ngậm người không?"
Thiệu Dĩ Ninh sửng sốt, nghiêm túc suy nghĩ một lát, ngoan ngoãn đáp: "Còn tốt, cũng không đau, nên không sao cả."
Hơn nữa hiện tại chân cậu ngắn, chẳng lẽ chậm rãi đi qua? Như vậy chẳng phải rất lãng phí thời gian sao?
Cậu không quá để ý.
Người ta nói, phảng phất như phần cổ đằng sau được chuyên môn dùng để gặm, một chút cũng không đau.
Thiệu Dĩ Ninh chớp chớp mắt, chuyên chú nhìn chằm chằm vào báo đen lớn, ngoan ngoãn nói: "Nếu là anh thì không sao cả."
Già Lâu đã cứu cậu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/meo-con-tren-dai-thao-nguyen/2629540/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.