"Già Lâu đại ca!"
Thiệu Dĩ Ninh rốt cuộc cũng chờ được hình bóng quen thuộc, hưng phấn miao một tiếng: "Anh đã trở lại?"
Chỗ dựa đã trở lại, tròng mắt Đa Luân chuyển động, kiên cường chống đỡ thể diện, hắn ngẩng cao đầu, chân trước thẳng tắp chống trên mặt đất, kiên cường nói: "Này, Già Lâu, đây là ấu tể nhà ngươi?"
Báo đen không để ý đến hắn, chỉ là nhảy thẳng lên đại thụ, đi đến trước mặt tiểu miêu nhãi con, xác nhận cậu không có việc gì.
Thiệu Dĩ Ninh ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào đôi mắt lục của anh: "Già Lâu đại ca, tôi không sao."
Cậu không chỉ không sao, mà còn trêu đùa Đa Luân, lúc này còn có chút hưng phấn, chớp đôi mắt lam cười hì hì nói: "Tôi đánh chuẩn lắm, chỉ sợ quả trên cây không nhiều lắm, không kiên trì được cho tới khi anh trở về."
Đa Luân phía dưới:...
Không biết vì sao, hắn cảm thấy mình còn đứng ở chỗ này, có chút ngốc?
Hai đứa trên cây kia không coi ai ra gì, đã bắt đầu liếm cho nhau, nói thầm nói nhỏ, thân mật dựa vào nhau, bởi vì quá cao, gió thổi qua cũng không giúp hắn nghe được họ nói gì. Đa Luân càng nghĩ càng thấy không thích hợp? Hắn đường đường là một thiếu tộc trưởng của tộc sói, vậy mà không có cảm giác tồn tại đến vậy sao?
Sói xám bên cạnh lúc này mới đi lên: "Thiếu tộc trưởng, chúng ta cần trở về, trời sắp tối rồi."
Bọn họ chỉ là trộm chuồn ra thôi, tộc trưởng còn chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/meo-con-tren-dai-thao-nguyen/2629542/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.