"Bé yêu, bây giờ mẹ phải đi công chuyện một xíu, con ở nhà không an toàn, mẹ đưa con đến nhà chứ Lâm và dì Lâm nhé?"
Người phụ nữ xinh đẹp ngồi xổm trước một cô bé đang ôm gấu bông ngồi trên ghế sofa. Cô ấy mặc một chiếc váy trắng dài qua gối, khuôn mặt nhợt nhạt vì thiếu ngủ nhưng nom vẫn quyến rũ và xinh đẹp khôn ngần.
Cô ấy khẽ véo nhẹ cặp má phúng phính của cô bé, dịu dàng nói:
"Bé yêu? Bảo bối? A Ly? Ly Ly ơi?"
Dù gọi thế nào, cô bé đáng yêu vẫn một mực cúi gầm mặt xuống gấu bông, chẳng đoái hoài gì đến mẹ của mình.
Lại đợi thêm một chút, có tiếng khóc nức nở vang lên, bé không khóc, vậy thì chính là mẹ rồi.
Cô bé ngước đôi mắt to tròn lên, lo âu nhìn mẹ mình, tay nắm chặt tà váy công chúa, mấp mé môi:
"Mẹ, không khóc..."
Người phụ nữ ôm bụm lấy mặt, ngó lơ con gái của mình.
Cô bé con hiển nhiên bị dọa không nhẹ. Bé nhảy từ ghế sofa xuống, lạch ba lạch bạch chạy lại, dùng đôi tay nhỏ bé của mình ôm lấy mẹ. Cố gắng nhớ lại cách mẹ thường dỗ mình, bé học theo, vòng tay ra sau, nhè nhẹ vỗ lên lưng mẹ, giọng nói còn vương mùi sữa dâu:
"Mẹ ơi, A Ly sẽ ngoan mà. A Ly sẽ nghe lời mẹ, mẹ đừng có khóc nữa nha. Ngoan nào, nhaaa..."
Cao Diệp Vân ngừng khóc, ánh mắt cười hiền nhìn cô bé, tay thon đưa lên lau nước mắt. Sau đó, cô ấy ôm bé con vào lòng, thủ thỉ bên tai:
"Bảo bối à,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/meo-con-cua-ong-trum-mafia/454181/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.