Diệp Ly mở mắt, cảm nhận được cơn đau nhức len lỏi toàn thân.
Cô tiếp tục nhắm mắt.
1 phút, 2 phút, 3 phút, 4 phút, 5 phút...
Diệp Ly lẩm bẩm run rẩy, lông mi dài như cánh quạt phe phẩy mở ra. Ngoại trừ hơi nhức mỏi thì cô cảm thấy bản thân vẫn ổn, so ra còn khỏe hơn tối qua gấp nhiều lần.
Nhưng mà theo như lời cái thằng cha đó thì cô sẽ phát điên, rồi cái gì mà phản ứng kịch liệt cơ mà? Thuốc dởm hả?
Cô gái nghĩ như vậy thì lập tức nhoẻn miệng cười ngây ngô, trong lòng đang hân hoan suy tính: 'Vậy là sống thêm với Ngật được mấy chục năm nữa rồi!'
Vui vẻ qua đi, Diệp Ly phát hiện một vấn đề nan giải hơn, ấy là cô đang nằm lăn lóc bên dưới sàn nhà, trán cụng với chân bàn.
"..."
"Meo?"
"..."
Trong thời khắc như vậy mà cô lại biến thành mèo! Nên nói là đen hay đỏ đây?
Con mèo ú nào đó cũng lười suy nghĩ, cố nhúc nhích cục thịt trên người tránh xa bàn đựng ống kim tiêm sớm đã trống rỗng.
Thấy có một đàn kiến nhỏ ở dưới sàn nhà, Diệp Ly ghé mặt xuống sát, ngay lập tức chòm ria mèo dọa bọn đó chạy mất dép.
Diệp Ly tức giận quơ móng vuốt, đàn kiến bị chia cắt chạy tán loạn.
Cô thở phì phò:
"Meo! Meo!" (Bà đây không hại chúng mi.)
"Chát! Chát!" (Rồi mắc gì ghé sát vậy hả bà nội?)
"Meo! Meo!" (Bà đây là sợ các con không nghe thấy.)
"Chát! Chát! Chát! Chát" (Biết bà béo lắm không? Tự dưng chổm người xuống, thịt trên người bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/meo-con-cua-ong-trum-mafia/454180/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.